Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Kira0706

Kira0706
Author: Unknow

Translator: QT ca ca

Editor: Kira Valkyrie

Rating: K+

Thể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, hắc bang, ngược luyến...


Văn án:

Từng giọt sữa cho vào ly café đắng chát, cứ như vậy từng chút từng chút một biến mất trong ly café. Khi nhìn cảnh tượng này, thì café giống như màn đêm đang dần dung hoà với ban ngày rực rỡ là sữa.

Đó cũng giống như sự kết hợp tinh tế giữa sự tinh khiết và hương thơm. Cũng là ấn tượng của thị giác.Trắng và đen cùng nổi lên tạo thành một loại thu hút thị giác hiệu quả. Mặc dù không nổi bật nhưng cũng không làm mất đi sự đẹp đẽ.



Café lại giống như những cơn mưa bất chợt, mặc dù bất ngờ nhưng lại khiến cho người ta nao nao đến tận đáy lòng.

http://www.wattpad.com/user/Kira0706

Kira0706

Kira0706
[Latte café gặp nhau]

Từng giọt sữa cho vào ly café đắng chát, cứ như vậy từng chút từng chút một biến mất trong ly café. Khi nhìn cảnh tượng này, thì café giống như màn đêm đang dần dung hoà với ban ngày rực rỡ là sữa.

Đó cũng giống như sự kết hợp tinh tế giữa sự tinh khiết và hương thơm. Cũng là ấn tượng của thị giác.Trắng và đen cùng nổi lên tạo thành một loại thu hút thị giác hiệu quả. Mặc dù không nổi bật nhưng cũng không làm mất đi sự đẹp đẽ.

Café lại giống như những cơn mưa bất chợt, mặc dù bất ngờ nhưng lại khiến cho người ta nao nao đến tận đáy lòng.

Tô Tiểu Mạt cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình là một người may mắn, từ nhỏ đến lớn bản thân chưa từng trải qua một chuyện tốt đẹp nào. Ngay cả một cái bong bong chất lượng kém nhất cũng chưa từng có. Chẳng qua là, lần này có điều ngoài ý muốn xuất hiện.

………………………………….

Đó là trong 1 tuần, có hết 6 ngày mưa, Tô Tiểu Mạt cảm thấy mưa đến quá đột nhiên.

Trong trường học có cho mượn ô nhưng cũng đã bị mượn sạch.

Ôi. Tô Tiểu Mạt thở dài. Xem ra nên chạy về nhanh một chút, để tránh một hồi mưa càng lớn hơn nữa.

Nghĩ vậy, nàng bước chân ra, chạy đi. Ừ, cái khác cũng không nói, đáng nói là tốc độ của Tô Tiểu Mạt. Thật đúng là so với xe gắn máy còn nhanh hơn, không biết là ai đã từng nói vậy.

Người đầu óc đơn giản thì thường là tứ chi thực rất phát triển. Nhưng Tô Tiểu Mạt vận may thật không giống người bình thường, vừa chạy không lâu thì mưa lại tiếp tục lớn hơn.

Khiến cho Tô Tiểu Mạt đành phải vọt vào một quán café gần đó tránh mưa.

Đang lúc Tô Tiểu Mạt một khối ướt sũng liều lĩnh chạy ào vào quán café thì cũng không cẩn thận đụng vào một người.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Xin lỗi!” Tô Tiểu Mạt biết là mình sai, luống cuống cúi đầu.

“Không có gì! Lần sau phải cẩn thận một chút!” Giọng nói ôn nhu vang lên. Tô Tiểu Mạt lén lút ngẩng đầu, nhìn người nọ một cái.

Thật hoàn hảo, vừa nhìn cũng có thể khiến Tô Tiểu Mạt từ cổ đến tai đỏ ửng. Trời ạ!

Đây là một con người sao?

Cô gái một mái tóc dài buông xuống trên vai, gương mặt trắng nõn đứng đối diện, có chút lạnh trên gương mặt xinh đẹp. Lông mi cong dài khéo léo, giống như 2 con bướm chập chờn, đôi mắt sáng. Làn da mềm mại giống như trẻ sơ sinh. Thân hình mảnh khảnh có chút tương phản với đám người cao lớn xung quanh. Đây giống như “Lâm Đại Ngọc” (tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần) của thời hiện đại vậy. Bất giác, Tô Tiểu Mạt nước bọt chảy đày khoé miệng thật đáng ngờ.

“Ngươi không bị gì đó chứ?” ‘Lâm Đại Ngọc’ thời hiện đại nhìn Tô Tiểu Mạt hồi lâu không phản ứng, liền hỏi.

“Không có việc gì!” Tô Tiểu Mạt rốt cục cũng cảm nhận được sự khác người của mình, tận mắt thấy người trong mộng của mình thật tốt a. Ôi!~

Nghe được Tô Tiểu Mạt trả lời rõ ràng, ‘Lâm Đại Ngọc’ lộ ra một nụ cười như gió xuân.

Nụ cười kia, dường như toàn vũ trụ chỉ có thể làm nổi bật thêm nụ cười của nàng, làm Tô Tiểu Mạt điên đảo. Đây có lẽ nào là tuyệt sắc giai nhân trong truyền thuyết?

“Ta.. ta mời ngươi uống café được chứ?”. Tô Tiểu Mạt cẩn thận mời nữ nhân trước mặt, người nào đó cũng nguyện ý cùng vị ‘tuyệt sắc giai nhân’ này ở cùng một chỗ a.
“Được!”. Người đẹp khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Cứ như vậy Mạt Mạt thành công cùng một vị mỹ nữ ngồi uống café.

http://www.wattpad.com/user/Kira0706

Kira0706

Kira0706
[Không khóc, ngoan. Chẳng phải còn có ta sao? ]

Từ sau khi Tô Tiểu Mạt cùng vị mỹ nữ kia uống café, hai người nhanh chóng trở thành bằng hữu. Hoá ra vị mỹ nữ kia tên là Hạ Dĩnh Lạc, năm nay cũng như Tiểu Mạt, là học sinh lớp 11, khối A.

Chỉ có điều, Tô Tiểu Mạt rất kỳ quái nghĩ, mình ở khối A lăn lộn đã lâu như vậy, như thế nào lại chưa từng gặp qua Hạ Dĩnh Lạc chứ?
Thì ra là mỹ nữ Hạ Dĩnh Lạc này vừa mới chuyển đến học ngày hôm qua, cũng khó trách Tiểu Mạt không biết.

Thực ra, Tô Tiểu Mạt vẫn chưa cùng Hạ Dĩnh Lạc nói qua về người mình thích, bởi vì đó là điều thực không nên. Tô Tiểu Mạt hiểu rõ mình là người nhát gan, sợ bị từ chối, đó là nguyên nhân cho đến bây giờ cũng chưa từng thổ lộ.

Mà, người Tô Tiểu Mạt thích lại chính là người được xưng tụng là ‘hoàng tử băng giá’ Hàn Triết Hi, thì càng không thể thổ lộ.

Đó là lí do mà, Tô Tiểu Mạt chỉ dám đứng từ xa lén lút nhìn ‘hoàng tử’. Cũng không dám vượt quá khả năng mình, chủ động đi tìm hắn. Hàn Triết Hi được công nhận là ‘Hoàng tử băng giá’, đối với ai cũng đều là vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Tiểu Mạt vẫn luôn tự nhủ an ủi mình trong lòng, hoàng tử Hàn Triết Hi là người nổi tiếng, người nào đó cũng không thể độc chiếm một mình được. Hắn cũng sẽ không yêu thích người khác, hắn nhất định không có yêu thích người khác. Nhưng mà, Tô Tiểu Mạt nhận thấy có chút hài hước, như thế hắn có khả năng là người vô cảm đấy chứ?

Thì ra ‘hoàng tử băng giá’ cũng biết cười, thì ra hắn cũng có thể cười sáng rực như thế. Chẳng qua là, hắn có cười cũng không phải vì mình.

Đêm đó, Tô Tiểu Mạt đi đến, định tìm Hạ Dĩnh Lạc cùng nhau chia sẻ đồ ăn ngon mới vừa mua được. Sau đó, nàng nhìn thấy. Hàn Triết Hi đối với một người con gái rất ôn nhu dịu dàng cười, cười, đúng là nụ cười nàng chưa từng gặp qua.

Mà người kia lại rúc vào trong lòng ‘hoàng tử băng giá’, cầm một que kẹo thật to, cười thật ngọt ngào. Bọn họ trông thật hạnh phúc dường như không quan tâm đến những người xung quanh.

“Xoạt” Tô Tiểu Mạt đánh rơi túi đồ trên tay, mà chủ nhân túi đồ như một con rối bị rút linh hồn, đứng ngây ngốc. Cũng không nhúc nhích, đứng yên một chỗ như thế. Sau đó, nàng như sực nhớ điều gì đó, điên cuồng mà chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Mua 5 cây kẹo giống như của cô gái lúc nãy, cả tiền thừa cũng không lấy liền chạy ra khỏi cửa hàng. Một mình đi trên đường vô cùng lạnh lẽo, tự mình gặm nhấm những que kẹo.

Cứ như vậy, nàng đi quanh đường phố, đi rồi đi, một vòng lại một vòng, kẹo cũng từng que từng que chậm rãi ăn. Trong khoang miệng chỉ cảm thấy một cảm giác chua xót. Mãi đến khi nàng không đi nữa, rốt cục cũng ăn không nổi nữa. Bụng bắt đầu biểu tình ầm ĩ. Vốn dĩ, Tô Tiểu Mạt không có ăn cơm chiều, nàng gập người lại đau đớn.
Nôn mửa, chỉ nghe một tiếng nôn oẹ, Tô Tiểu Mạt ghé vào bên đường ói ra. Tựa như muốn đem cả trái tim mình nhổ ra ngoài. Vì cái gì lại đem tim muốn nhổ ra ngoài chứ? Như vậy nó sẽ không đau khổ trong lòng thế này.

Nôn mửa, nôn mửa, một tiếng lại một tiếng, đến khi Tô Tiểu Mạt mọi thứ trong bụng đều nôn ra hết. Nàng mới chậm rãi dựa vào thân cây.

“Mạt, không sao chứ?” Hạ Dĩnh Lạc không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng, cùng nàng ngồi xuống bên gốc cây.

“Lạc Lạc, ngươi nói ta là người có lỗi, không ai cần ta hả?”. không quan tâm Hạ Dĩnh Lạc bên cạnh, Tô Tiểu Mạt cứ thế rơi lệ.

“Không khóc, ngoan! Không phải còn có ta sao? Ta sẽ ở cùng ngươi vĩnh viễn!” Hạ Dĩnh Lạc giơ tay lên, lau nước mắt trên khoé mi Tô Tiểu Mạt.

“Mạt, ngươi thật sự rất thích hắn?” Không đợi Tô Tiểu Mạt trả lời, Dĩnh Lạc lại nói tiếp.

“Ừ! Ta thật sự rất thích, rất thích hắn…” Tô Tiểu Mạt ôm Hạ Dĩnh Lạc, dúi đầu vào lòng nàng.

“Ngủ đi, nhóc con ngoan. Không có ai sẽ lại không cần ngươi, ngủ dậy sẽ không có chuyện gì nữa. Ngoan!” Dĩnh Lạc vuốt tóc nàng, giống như trấn an một con thú nhỏ đang lo lắng.

“Lạc Lạc. Ngươi thật tốt, cám ơn ngươi!” Nói xong, Tô Tiểu Mạt rốt cục cũng chịu không nổi nữa, nhắm mắt ngất đi.

http://www.wattpad.com/user/Kira0706

Kira0706

Kira0706
[Mạt và Lạc vĩnh viễn là vui sướng cùng nhau]


Không biết Hạ Dĩnh Lạc làm thế nào, lại có thể đem Tô Tiểu Mạt, so với nàng có phần nặng hơn, về nhà? Nhưng mà, nàng biết rõ, nếu không đem Tiểu Mạt về nhà, ngày mai sẽ ra làm sao không biết nữa.
Đã gần nửa đêm, trên đường chỉ có lác đác vài người. Một trận gió lạnh thổi qua, Hạ Dĩnh Lạc rùng mình ớn lạnh. Nàng cố sức nâng Tô Tiểu Mạt lên, vòng tay qua vai mình, tay vịn thắc lưng Tiểu Mạt, từng bước một đi về nhà. Bình thường chỉ cần mất nửa giờ, nàng lại mất đến hơn 3 giờ để đi về nhà.

……………………………………

Khi ánh nắng chiều xuyên qua những chậu Bách Hợp bên song cửa sổ, chiếu lên người Tô Tiểu Mạt thì, con sâu lười ấy rốt cục cũng tỉnh lại. Đây là nơi nào a? Tô Tiểu Mạt còn say ngủ suy nghĩ, trong miệng một vị đắng chát.  Tô Tiểu Mạt cầm lấy mảnh giấy đặt trên bàn, bên cạnh có một ly sữa.

“Mạt Mạt:
Ngươi uống hết ly sữa trên bàn, trong nhà bếp, trên bàn ăn có bát cháo, ăn đi. Ta đã giúp ngươi nấu rồi đấy! Nếu cảm thấy trong miệng vẫn đắng chát, thì trong ngăn tủ có bàn chải đánh răng, hôm qua ta vừa mới mua, chưa từng dùng qua. Hiện tại ta có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ trở về ăn cơm. Nếu cảm thấy chán cứ bật TV mà xem. Nhớ ngoan đấy nhé!
Lạc Lạc.”


Ngày hôm qua lúc Tô Tiểu Mạt khóc, Lạc Lạc liền xuất hiện giúp nàng. Vẻ bề ngoài tưởng như cứng cỏi, kỳ thực ra lại nhát gan muốn chết như đứa trẻ nhỏ. Không chỉ là nàng, mà chính mình cũng vậy. Vì thế, ngày hôm nay, sáng sớm, Hạ Dĩnh Lạc liền đi tìm Hàn Triết Hi.
“Ngươi là..?” Hàn Triết Hi nắm tay cô gái tối qua, nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt. Hắn cũng không biết nàng là ai.

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch!” giọng nói lạnh lùng, đây chính là ý trung nhân của Tô Tiểu Mạt sao?

“Chúng ta biết nhau sao?” Hàn Triết Hi càng thêm nghi hoặc.

“Người thừa kế danh giá của tập đoàn họ Hàn, ta nghĩ ngươi đối với 5% cổ phần công ty của Hạ gia chắc cũng có hứng thú!” Hạ Dĩnh Lạc khinh thường cười.

“Nói đi! Giao dịch gì?” Hàn Triết Hi là một người thông minh, nếu người ta đã nói ra như vậy, có gì mà không thể thử một lần chứ?
“Ta muốn ngươi cùng Tô Tiểu Mạt quen nhau!” Khẩu khí lại càng lạnh khiến cho người khác run lên. Đây mới chính xác là khí thế của vương giả.

“Tốt! Đại tiểu thư của Hạ gia!” Khẳng định rõ ràng câu trả lời, Hạ Dĩnh Lạc biểu lộ vẻ mặt cũng không tính là cười.

“Triết Hi, Triết Hi, ngươi không cần ta nữa sao?” cô gái bên cạnh Hàn Triết Hi run rẩy hỏi.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta không có bất kì quan hệ gì, Tịch Ngâm, ta hiểu rõ là ngươi yêu ta, ngươi sẽ chấp nhận yêu cầu của ta đúng không?”

“Được! Ta…Ta đồng ý với ngươi!” nói xong lời này, nước mắt lăn dài trên gương mặt cô gái ấy.

Hạ Dĩnh Lạc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, xoay người bước đi. Nàng đã sớm hiểu rõ, nam nhân vĩnh viễn đều là hạng vô tình bạc nghĩa. Nhưng mà hy vọng nam nhân không làm tổn thương tiểu công chúa của nàng, bằng không hắn không chỉ là bị thương thân thể đơn giản như vậy thôi đâu.

Vì công chúa của nàng, nàng có thể vứt bỏ tất cả. Cho dù là mạng sống kia có là gì? Nàng chỉ cần công chúa của nàng trên mặt lúc nào cũng có sức sống, lúc nào cũng cười, mãi mãi. Nàng sẽ vì nụ cười xinh đẹp kia, hi sinh tất cả, không tiếc rẻ cả thế giới này. Nhưng tại sao trong lòng của nàng lại đau như thế này? Là vì tiểu công chúa sắp rời xa nàng sao?

Hạ Dĩnh Lạc đi lang thang trên đường, sau đó đi vào một công viên nhỏ. Tựa vào một băng ghế, thu hồi 2 chân. Ngồi co lại trên ghế, mặc cho nước mắt rơi. Một giọt lại một giọt.

Sau khi hoàng hôn buông xuống, đêm tối bao trùm thành phố, nhà nhà bắt đầu lên đèn.

“Lạc Lạc, đừng khóc!” Tô Tiểu Mạt vốn định ở nhà chờ nàng, nhưng mà đã tối muộn, liền đi tìm nàng. Chính là, các nàng xem như ‘tâm linh tương thông’.

“Mạt, ngươi lại đến nữa rồi!” Hạ Dĩnh Lạc ngẩng đầu, nhìn người mới đến, lấy tay quệt đi nước mắt, lặng lẽ cười.

“Lạc Lạc, ngươi lại như thế, xin ngươi đừng như vậy được không?” nói thật, Tô Tiểu Mạt sợ hãi, nàngchưa từng gặp Lạc Lạc như thế này.

“Không có gì! Chúng ta về nhà đi!” Hạ Dĩnh Lạc chống tay lên băng ghế, mệt mỏi đứng lên. Chân của nàng bởi vì ngồi một chỗ quá lâu, đã muốn mất cảm giác.

“Ừ!” Tô Tiểu Mạt nhẹ giọng trả lời, dìu Hạ Dĩnh Lạc khập khiễng về nhà. Tuy rằng nàng trong lòng có nghìn vạn câu hỏi.

Ngã tư đường, đèn đường chiếu rọi lên hai bóng dáng được kéo ra thật dài, tựa như hai đường thẳng song song.

“Mạt, ngày mai ta sẽ quay về Anh. Trước tiên, cùng ngươi nói lời tạm biệt!” trầm mặc hồi lâu Hạ Dĩnh Lạc rốt cục cũng lên tiếng.

“……….” một trận trầm mặc. Nhưng cũng có thể dễ dàng nhận thấy cánh tay dìu Hạ Dĩnh Lạc bỗng chốc cứng đờ.

“Mạt, về sau nhớ chú ý chăm sóc bản thân mình. Đừng…..” Hạ Dĩnh Lạc còn chưa nói xong đã bị Tô Tiểu Mạt cắt ngang.

“Ngươi là một kẻ lừa đảo, ngươi ngày hôm qua rõ ràng còn nói là ở bên ta vĩnh viễn mà!” Tô Tiểu Mạt nhìn nàng, mắt rưng rưng lệ.

“Mạt, ta…..”

“Ngươi là kẻ lừa đảo, các ngươi đều là kẻ lừa đảo!” Cánh tay dìu Hạ Dĩnh Lạc buông ra. Tô Tiểu Mạt trừng đôi mắt đỏ hoe. Sau đó trong chớp mắt xoay người rời đi.

Mạt, thực xin lỗi… Ta thực sự không biết đối mặt thế nào với ngươi. Xin ngươi thứ lỗi sự ích kỷ của ta. Ta sợ, ta thấy ngươi lúc ấy sẽ luyến tiếc không dám buông tay. Ngươi phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc. Hạnh phúc thay cả phần của ta. Chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc, ta mới an tâm, Tiểu Mạt.

Hạ Dĩnh Lạc âm thầm thở dài trong lòng. Xem ra, tiểu công chúa của ta vĩnh viễn sẽ không cùng ta ở cùng một chỗ.

Về đến nhà, Hạ Dĩnh Lạc nằm dài lên giường. Nhưng lại cảm thấy dưới thân có vật gì đó, lật đống chăn mền lên nhìn thấy. … Hoá ra là Tiểu Mạt nha đầu kia. Ôi. Hạ Dĩnh Lạc thở dài, nha đầu kia ngay cả ngủ cũng không bình thường. Như thế nào lại chui hẳn vào chăn thế kia, không biết ngủ như thế không tốt sao? Nhẹ nhàng kéo chăn ra giúp nàng. Chính mình chăm sóc mình cũng không tốt, làm sao Hạ Dĩnh Lạc yên tâm mà đi đây?

“Lạc Lạc, ngươi đừng đi!” mỹ nhân nằm trên giường dường như mơ thấy gì đó không tốt. Đôi mày nhíu chặt, khoé mắt còn có một giọt lệ chưa khô.

“Ngoan! Tiểu Mạt, ngoan! Ta ở đây mà!” Hạ Dĩnh Lạc trấn an vỗ vỗ tay nàng, lại dùng tay kia vuốt nhẹ đầu nàng như vuốt một con mèo nhỏ.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc….” Ngủ mơ, Tô Tiểu Mạt nắm chặt tay Hạ Dĩnh Lạc không buông. Coi như đây là ân nhân cứu mạng của nàng.
Cứ như vậy, Hạ Dĩnh Lạc thoát không ra. Đành phải dựa vào đầu giường ngủ một buổi tối khôi an ổn.

“Lạc Lạc, ngươi cho dù thực sự không cần ta, ta vẫn muốn đi theo ngươi!” Sáng hôm sau, Tô Tiểu Mạt tỉnh dậy, nhìn người nép vào bên giường, chậm rãi nói.

Nàng nghe được. Người nép vào bên giường trên mặt toát ra nụ cười ngọt ngào.

…………………………………

9:00

Hạ Dĩnh Lạc hăng hái mang theo bao bao túi túi, hướng về phía sân bay xuất phát. Bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra vị tiểu thư thản nhiên này muốn đi đến sân bay a. Ôi. Cũng không phải là Hạ Dĩnh Lạc phung phí quá. Chẳng qua là đây là một thói quen từ thế hệ trước truyền lại. Thực sự, sau khi Hạ Dĩnh Lạc đi ra không lâu. Có một bóng đen cũng xuất hiện. Thật ra, nàng nhìn thấy. Chẳng qua nàng muốn trêu chọc. nàng muốn chính cô ấy phải lộ diện.

Bóng người phía trước thảnh thơi thảnh thơi, bóng đen phía sau lén lút đi theo, tình hình thật đúng là kỳ quái khó hiểu. Đó là lý do Hạ Dĩnh Lạc muốn cùng Tô Tiểu Mạt chơi đùa. Nàng dẫn dắt Tô Tiểu Mạt vào bảy, tám con ngõ nhỏ. Đang lúc nàng định bụng quay lại hù doạ Tô Tiểu Mạt một chút,  bỗng dưng một vật thể lạnh như băng chĩa thẳng vào đầu nàng.

Hạ Dĩnh Lạc hít một hơi, đây thực đúng là không tốt, đe doạ sinh mạng a. Nàng không sợ chết, nhưng mà nàng không thể làm cho tiểu công chúa của nàng bị tổn thương. Bóng người phía sau dường như cảm giác được sự cứng đờ của nàng, hung hăng đẩy nàng một cái. Nàng cả người ngã trên mặt đất.

“Lạc Lạc, ngươi làm sao thế?” Tô Tiểu Mạt vừa chạy đến, trông thấy được cảnh trước mắt, sợ hãi hét lên. Vội vàng hấp tấp chạy đến đỡ Lạc Lạc.

“Mau tránh ra!” Bóng người phía sau dường như khó chịu Tiểu Mạt làm như vậy, cũng hung hăng đẩy nàng sang một bên.

“A!” thời điểm Tô Tiểu Mạt ngã trên mặt đất, tay không cẩn thận quệt trúng thanh kím loại bên cạnh, bị thương.

Chứng kiến Tiểu Mạt bị thương, Hạ Dĩnh Lạc hoàn toàn bị chọc giận. Không lo lắng gì cả, đánh ngã kẻ kia, một phát đem hắn quật xuống đất. Một vài người núp trong bóng tối thấy đồng bọn mình bị thương,  một đám ùa lên. Lặp tức bao vây Hạ Dĩnh Lạc cùng Tô Tiểu Mạt. Gã đàn ông đứng đầu cầm một thanh kiếm Nhật sáng loáng. Hạ Dĩnh Lạc đưa tay bảo vệ Tô Tiểu Mạt phía sau sợ đến môi trắng bệt. Tuy rằng lần đầu nhìn thấy gã đàn ông này, nhưng trong mắt hắn dường như có hận thù rất lớn cùng với mình.

Dĩnh Lạc cũng tỉnh táo lại. Nàng chết không ngại, nhưng nàng nhất thiết phải bảo vệ tốt Tiểu Mạt.

“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Dĩnh Lạc lạnh lùng phun ra mấy chữ.
“Hạ Tuyết Kiều, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!” Hắn nói xong liền giơ lên lưỡi kiếm hướng về phía các nàng bổ tới.
Hạ Dĩnh Lạc trong lòng sinh nghi, nhưng vô cùng nhanh nhẹn né tránh. Không quên đem Tô Tiểu Mạt kéo qua một bên. Mấy kẻ đứng ngoài thấy thủ lĩnh thất bại, liền hung hăng trừng mắt. Giơ lên lưỡi kiếm cũng hướng phía các nàng bổ tới. Trong mắt như lộ ra những tia hung ác. Hạ Dĩnh Lạc nhìn Tô Tiểu Mạt một cái trấn an. Mà bắt đầu chuyên tâm chiến đấu. Hạ Dĩnh Lạc sử dụng đồng thời cả hai tay hai chân.  Bên này dung chân đá bay một người, bên kia dung quyền đánh nằm úp sấp một người. ( siu nhưn a~~)

Người có tài một mình cũng không xong, bên này đánh xong một người, bên kia lại nổi lên một người. Cứ như vậy, không biết mệt. Hạ Dĩnh Lạc nhạy bén bắt được một người, đoạt được kiếm của hắn. Rất nhanh, ngắn gọn nhanh nhẹn chém đối thủ nứt toát huyết quản. Cứ như vậy, một người lại một người. Vốn dĩ Hạ Dĩnh Lạc bảo vệ Tô Tiểu Mạt đã rất khó khăn, huống hồ một người đấu một đoàn người.
Cuối cùng, Hạ Dĩnh Lạc chống đỡ không được. Đã bị trúng 1 đao của kẻ địch, máu tươi từ phía trên lưng của nàng bắt đầu chảy ra. Nhưng nàng tựa như chẳng bị thương, tiếp tục chiến đấu. Tô Tiểu Mạt bên cạnh đã sớm bị doạ đến ngây dại. Chờ nàng lấy lại tinh thần thì trông thấy Hạ Dĩnh Lạc bị người ta chém bị thương.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?” Tô Tiểu Mạt run rẩy hỏi.

http://www.wattpad.com/user/Kira0706

Kira0706

Kira0706
[Hạnh phúc bao giờ cũng đến từng bước một]


Hạ Dĩnh Lạc rất muốn trả lời nàng ‘ta không sao’, nhưng miệng lại không nói ra lời, đành phải bất đắc dĩ  lắc đầu. Lúc này, một bóng người thừa cơ, giơ đao lên hướng về phía Tô Tiểu Mạt bổ tới. Tô Tiểu Mạt trốn không được, rõ ràng rất dứt khoát một đao bổ xuống. Nhưng đợi thật lâu cũng không có cảm giác đau đớn. Chậm rãi mở mắt. Nhưng trông thấy Hạ Dĩnh Lạc gương mặt trắng bệt đối diện nàng cười.

“Hạ Dĩnh Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy?”  Tô Tiểu Mạt gấp đến nỗi sắp khóc đến nơi.

“Dừng! Ngươi nói, nàng tên là gì?” Gã đàn ông ngạc nhiên hỏi.

“Cút ngay!” Tô Tiểu Mạt hét lên, không còn sợ hãi trước kẻ này.

“Ngươi nói nàng tên là Hạ Dĩnh Lạc, nàng là Hạ Dĩnh Lạc!” Ta, ta lại có thể làm tổn thương con gái ruột mình ư? “HAHAHAHA!!!” Gã đàn ông kia cười như điên chạy đi.

Những kẻ khác thấy lão đại đã rời đi, liền cũng chạy theo ngay sau đó. Chỉ để lại 2 cô gái trong căn hẻm nhỏ.

“Lạc, Lạc Lạc, ngươi sao rồi? Có phải rất đau không?” Tô Tiểu Mạt ngã trên mặt đất, ôm lấy Hạ Dĩnh  Lạc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Ta không sao! Ngoan, không khóc, không khóc! Sẽ không đẹp đâu!” Tuy rằng cổ họng khô khốc rất khó chịu, nhưng Hạ Dĩnh Lạc vẫn khó khăn nói ra vài chữ.

“Lạc Lạc, ngươi nói cho ta biết, có phải rất đau không? Lạc Lạc! Tiểu Mạt giúp ngươi thổi, Thổi sẽ không đau!” Tô Tiểu Mạt run rẩy lấy tay đỡ Hạ Dĩnh Lạc lên, phía trên lưng nơi máu đang chảy ra không ngừng, một chút cũng không có ý định ngừng chảy. Chứng kiến nàng thay mình nhận một vết thương như vậy, Tô Tiểu Mạt không nhịn được, nước mắt lại chảy ra. Khóc lớn lên.

“Mạt, ta… sắp chết rồi đúng không?” Hạ Dĩnh Lạc lộ ra nụ cười thê lương, cười đến mức cảnh sắc tươi đẹp đều vì nàng mà phai màu.
“Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Lạc Lạc, ngươi không được nói lung tung, ngươi sẽ khoẻ lại, ta, ta gọi điện thoại. Ta phải cứu ngươi!” Tô Tiểu Mạt run rẩy lấy điện thoại ra.

“Không! Ta biết ta không sống nổi nữa rồi! Trước khi chết ta muốn nói với ngươi một câu cuối cùng!”

“Được! Được! ngươi nói đi! Lạc Lạc sẽ không chết đâu, Lạc Lạc sẽ cùng Tiểu Mạt bên nhau vĩnh viễn đúng không?” Tô Tiểu Mạt sợ hãi nói.

“Mạt, ta yêu ngươi, rất chân thật! Rất yêu ngươi, vì sao ta lại không phải là con trai chứ?”

“Ừ! Ta biết rõ, ta biết rõ, ta biết Lạc Lạc yêu Tiểu Mạt!” Đúng vậy, Tô Tiểu Mạt làm sao không biết Hạ Dĩnh Lạc yêu nàng chứ? Chẳng qua là nàng không dám nói.

Nàng sợ, nàng sợ sự cấm đoán, bởi vì các nàng đều là nữ. Chính là đến thời khắc này, nàng mới phát giác chính mình luyến tiếc Lạc Lạc biết bao. Cho dù hiện tại chết thay cho Hạ Dĩnh Lạc nàng cũng sẵn lòng.

“Mạt,  đừng chán ghét ta có được không? Ta van ngươi!” Hạ Dĩnh Lạc nhìn Tô Tiểu Mạt, khổ sở rơi một giọt lệ.

“Không chán ghét, không chán ghét, Tiểu Mạt làm sao lại chán ghét Lạc Lạc chứ? Tiểu Mạt thích Lạc Lạc nhất! Lạc Lạc không được bỏ lại Tiểu Mạt mà đi!” Tô Tiểu Mạt khóc lớn, đau như bị cắt từng đoạn ruột.

“Trong lòng Lạc vĩnh viễn chúc phúc cho Tiểu Mạt, vĩnh viễn là như vậy!” Nói xong, Hạ Dĩnh Lạc an tâm nở nụ cười.

Cánh tay nắm lấy tay Tô Tiểu Mạt cũng chầm chậm buông ra, ánh mắt tràn đầy sinh khí cũng trở nên tối tăm.

“KHÔNG!” Tô Tiểu Mạt gào lên.

“Tại sao? Tại sao? Tại sao……?” phút chốc, Tô Tiểu Mạt cuối cùng hiểu rõ cái gì là đau lòng.

Đau lòng là như thế này sao? Rất đau, rất đau. Cả người như bị tát cạn sức lực. Tô Tiểu Mạt khóc, nàng đang chờ người lau khô nước mắt mình. Cứ như vậy, khóc lại khóc. Một lần, một lần, hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi giọng khàn đi, cũng không có ai lau khô. Tô Tiểu Mạt đưa tay sờ lên khuôn  mặt đã mất đi sắc màu hồng hào, mặc dù nàng không hồng hào, nhưng cũng là người đẹp nhất giữa vạn người. Sau đó cúi đầu, hôn lên trán lạnh như băng của nàng. Đây là vầng trán xinh đẹp mặt dù chủ nhân đã không còn.

“Ngủ đi! Lạc Lạc, tỉnh ngủ sẽ không có việc gì nữa!” Thanh âm đã khàn khàn.

Sau đó, Tô Tiểu Mạt đứng lên. Lại ôm lấy nàng, bước đi.

Gió lạnh, một thân ảnh lung lay ôm một thân ảnh khác mảnh khảnh, đi hướng đến ánh nắng chiều.

http://www.wattpad.com/user/Kira0706

Kira0706

Kira0706
[Ánh mặt trời chiều mãi không tắt]


Nhiều năm sau đó, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản, dẫn theo một đám trẻ nhỏ đi về phía mặt trời chiều. Đừng xem lũ trẻ này là con nàng, nàng nhìn thế nhưng thực chất lại là viện trưởng một viện mồ côi hơn 500 trẻ nhỏ.

“Mạt Mạt viện trưởng, chúng ta tới nơi này làm gì vậy?” Một tiểu cô nương đặt câu hỏi.

“Lạc Hà, ngươi không biết ngọn núi này, ở đây chính là mộ của một người à?” người phụ nữ trung niên ôm cô bé vào lòng.

“Lạc Hà không biết!” Lạc Hà lắc đầu rất thành thực.

“Bên trong núi này có một vị tiên tử tỉ tỉ. Nàng rất đẹp, rất đẹp, cho dù là cả thế giới này đều không thể sánh với nàng!” Nói xong, người phụ nữ trung niên như lạc vào trong ký ức.

“Xinh đẹp hơn cả Mạt Mạt viên trưởng luôn ạ?” Cô bé ngây thơ hỏi.
“Chắc chắn là không rồi, Mạt Mạt viện trưởng của chúng ta là người xinh đẹp nhất!” một tiểu hài tử bên cạnh gõ gõ đầu Lạc Hà, đáp.

“Lạc Vũ, đừng náo loạn! Phương diện này thì tiên nữ tỉ tỉ đúng là người đẹp nhất thế giới!” Nói xong, nàng tươi cười.

“Dạ!” mấy tiểu hài tử khác cũng gật đầu.

Người phụ nữ trung niên này chính là cô gái nhỏ năm đó, Tô Tiểu Mạt. Chỉ có điều hiện giờ nên gọi nàng là Mạt Mạt viện trưởng. Nàng vì muốn nhớ đến tình yêu của Hạ Dĩnh Lạc đối với nàng, liền đặt tên cho những đứa trẻ trong viện, hết thảy đều mang họ Lạc. Có lẽ đây là biện pháp tưởng nhớ Lạc Lạc tốt nhất.

Mặt trời dần lặn, Hạ Tiểu Mạt hướng về phía rừng núi hoang sơ lớn tiếng thét lên:

“Hạ Dĩnh Lạc, ta yêu ngươi! Ngươi nghe được không?”

Đúng vậy, Lạc Lạc. Ta yêu ngươi. Ngươi còn có thể nghe được không? Lạc Lạc.

HOÀN.

http://www.wattpad.com/user/Kira0706

Sponsored content


Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết