Chương 6Đêm đó, tâm Thiên Hương buộc Phùng Tố Trinh ở lại phủ công chúa qua đêm. Trước đó, mất nhiều thời gan mới hống Thiên Hương ngủ sớm, ngược lại chính mình bây giờ không ngủ được, tay tùy ý lấy quyển sách trong thư phòng đi qua đi lại, coi sách đến hai canh giờ vẫn không thay đổi.
Đêm lạnh như nước, nhân tĩnh thái bình, nàng lại cảm thấy được ngực buồn bực nóng nảy không thôi.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi không phải cố ý làm khó ta sao?" Hai tay chắp ở sau người, đứng lặng trước cửa sổ nhìn trăng sáng xa xăm. "Hại chết ta không quan trọng, khổ Thiên Hương mới là vấn đề."
Đột nhiên, nhĩ lực nhạy bén phát hiện tiếng bước chân người trên xà nhà, Phùng Tố Trinh rùng mình, rút trường kiếm trên tường nhảy khỏi cửa sổ, bay lên nóc nhà, chặn đường lui của vị khách không mời mà tới. Nàng đang cảm thấy buồn bực, trước mắt liền xuất hiện một người để trút giận, vì thế nở nụ cười hiếm có, không hề lưu tình, kiếm vũ lóe sáng.
Người tới võ công không thấp, miễn cưỡng có thể cùng nàng đấu sàn sàn như nhau nhưng dường như băn khoăn quá nhiều, chỉ thủ chứ không tấn công. Qua mười chiêu, Phùng Tố Trinh nhíu mày, có chút đáng tiếc mà nhận lấy kiếm thế.
"Nguyên lai là ngươi." vẻ mặt hơi khinh thường che dấu kinh ngạc. "Ta vừa mới nghĩ đến, ngươi liền tới để bồi tội ?"
Đằng trước cách xa tám thước, Hắc y nhân bình tĩnh đáp: "Phò mã, ngươi nên muốn nghĩ là Thiên Hương công chúa không phải tiểu nhân."
"Cùng ngươi từ biệt chỉ mấy tháng, thật có tiền đồ, nhanh mồm nhanh miệng mà tựa như người khác." Phùng Tố Trinh nở nụ cười nhạt, không còn tao nhã chững chạc thưòng ngày, vẻ đùa cợt khiến dung nhan tú lệ tăng thêm xinh đẹp."Người này là ai, không cần ta nhiều lời nữa."
"Phò mã, ngươi tội gì gây sự." Nhất Kiếm Phiêu Hồng nhăn mi lại thật sâu.
"── ta chính là bức ngươi!"
Toàn thân, áo bào trắng, trước mắt hình dáng lưu loát tiến tới, kiếm tập ánh đao, lập loè.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi còn có phải là nam nhân không!"
"..."
"Ta trăm phương nghìn kế giúp ngươi cùng Thiên Hương trốn khỏi Diệu Châu, ngươi cho ta là quá thiện tâm không cầu hồi báo sao?"
Lại là nhất trảm. Lưỡi kiếm bạc cắt qua bóng đêm, phản chiếu đôi mắt đen lạnh thấu xương đầy thịnh nộ.
"Ta muốn ngươi mang Thiên Hương rời đi, ta muốn ngươi cho nàng hạnh phúc, ta muốn ngươi làm cho nàng mãi mãi khoái hoạt ── ngay cảđiểm ấy cũng không làm được, còn nói cái gì yêu nàng? !"
"Ta làm không được." Bả vai Nhất Kiếm Phiêu Hồng bị xẹt qua một đao, chính là da thịt thương. "Bởi vì ta không phải trượng phu của nàng."
Đường kiếm công kích thoáng chốc dừng lại. Trên nóc nhà, chỉ thấy một đen một trắng, đều là nam tử cao ngạo phóng khoáng nhìn đối phương, trầm mặc không nói. Cuối cùng, thiếu niên áo trắng phát ra một tiếng thở thật dài. Việc đã rồi, Phùng Tố Trinh cúi đầu nhìn thân kiếm nhiễm máu trong tay.
“Đúng vậy ta xúc động, thỉnh thứ lỗi." Thanh âm nhược nhược chậm rãi, có chút lờ đờ, có chút không để ý.
"Phò mã tâm phiền ý loạn, tiểu nhân sẽ cố gắng giải phiền ưu."
"Mới nói ngươi có tiền đồ, cái này chết lại chứng nào tật nấy." Nàng cười khổ, mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ưu sầu. "Ngươi nhẫn nhục chịu đựng như vậy, tương lai như thế nào lo liệu được Thiên Hương?"
"Chúng ta. . . Nàng bảo ta không cần đi tìm nàng. Nàng đã là có phu chi phụ, muốn chúng ta không gặp lại."
"Hảo một câu có phu chi phụ!" Phùng Tố Trinh trong lòng đau khổ, thái độ khác thường mà cao giọng cười to. "Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi xem bộ dáng Thiên Hương hiện giờ có điểm gì giống thái độ người làm thê tử? Ngươi xem ta cùng nàng ở chung, có điểm nào giống quan hệ vợ chồng bình thường? Ngươi xem xem bộ dạng này của ta, làm sao có tư cách làm trượng phu của nàng? !"
"Phò mã." So với kích động của nàng, Nhất Kiếm Phiêu Hồng chỉ bình thản nói: "Nghe thấy Văn Xú muốn dùng hai tay của mình tìm kiếm hạnh phúc. Nàng trở về bởi vì nàng nghĩ muốn trở về, mặc dù ta có thể lưu lại người của nàng, nhưng không thể mang lòng của nàng đi, ta đã không có tư cách làm nàng hạnh phúc."
"Ngươi không thể cho nàng hạnh phúc, ta không thể cho nàng hạnh phúc, nghĩ nàng đường đường là thiên chi kiều nữ (con gái được nuông chiều), lại có thể rơi vào kết cục như thế!" Phùng Tố Trinh không nhịn được bật cười, một tay che mặt như kiềm nén ý cười, lại giống muốn ngăn tiếng khóc của dục vọng phát ra. "Đều là lỗi của ta, từ trước đến nay, cho tới bây giờ không có biện pháp làm cho người trọng yếu khoái hoạt, ta mang cho bọn hắn vĩnh viễn chỉ là bi thương cùng tiếc nuối..."
Nàng xoay người, bước đi lảo đảo, không nghĩ qua là sẽ theo nóc nhà rơi xuống.
"Thôi, xuống địa ngục những việc ta làm, mọi lỗi lầm liền để cho ta hoàn trả đi."
Áo bào trắng thân ảnh u mị như quỷ, nhẹ nhàng đáp xuống trong đêm tối. Tuy rằng Nhất kiếm phiêu hồng cùng Phùng Tố Trinh quen biết không lâu nhưng là hiểu được nàng vốn tính tình đạm bạc, tức giận buồn bã như thế tất có nguyên nhân ── hoặc là sắp sửa làm ra chuyện kinh thiên động địa.
Văn Xú, ta không thể lo cho nàng. Nhớ vừa rồi chứng kiến lúc Thiên Hương ngủ say khẽ gọi "Thiệu Dân", hắn đè lại miệng vết thương ở bả vai, tay càng ra sức, muốn dùng chỗ đau đớn khác thay thế vết thương lòng. Nàng nhất định phải kiên trì thêm, Phò mã Phùng Thiệu Dân của nàng chắc chắn lo cho nàng.
***
Phủ công chúa, sáng sớm liền vang lên tiếng ồn ào không dấu được của chủ nhân. Dọc theo đường, Hạnh Nhi cùng Đào nhi nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng biết rõ Phò mã cùng công chúa lại xảy ra chuyện, nhưng không ai có dũng khí đi tìm hiểu cùng.
"Hạnh nhi, nàng xem lần này công chúa kêu lớn tiếng như vậy, không có gì chứ?"
"Phò mã ở đây, còn có thể có gì quan trọng hơn?"
"Còn nói nữa, hôm trước không biết là ai, cư nhiên đem công chúa buộc ở trên giường, làm ta sợ muốn chết!"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Phò mã a." Hạnh Nhi thảnh thơi mà giải thích: "Công chúa mấy ngày nay thân mình điều dưỡng không ít, còn Phùng phò mã mấy ngày liền chăm sóc, tâm tình hảo vô cùng, buổi sáng hôm trước cực kỳ hưng phấn mà nói phải đi ra ngoài chơi tuyết. Phò mã đương nhiên không chịu, giằng co cả buổi, vị Thừa tướng lão gia của chúng ta trong lòng phát hỏa, trước lúc vào triều trực tiếp đứng lên trói gô (trói chéo cánh tay ra sau lưng) công chúa, còn nói chờ hắn hạ triều tự nhiên sẽ thả công chúa ra. Công chúa tức giận vừa mắng Phò mã vừa muốn chúng ta thả nàng ra, nhưng chúng tiểu nhân ai dám? Trong tay Phò mã có binh phù lệnh bài "Thấy lệnh bài như thấy trẫm" nên tất cả mọi người đều bị dọa đến hết hồn!"
"Phò mã gần đây không phải rất cưng chiều công chúa sao? Như thế nào trong nháy mắt lại trở về giống như trước?"
"Ai biết người tốt đang suy nghĩ gì." Hạnh Nhi nhún vai. "Công chúa đúng là, so với việc phò mã cưng chiều hết mực, nàng lại như thích đấu võ mồm với Phò mã, thật khó lý giải."
***
"Ta chán ghét ngươi, Phùng Thiệu Dân chết bầm...!!!"
"Hôm nay lại làm sao vậy? Thiệu Dân không phải hạ triều trực tiếp đến bái kiến công chúa sao?"
Phùng Tố Trinh cười đến súc vật vô hại, đứng ở cạnh cửa thú vị mà nhìn Thiên Hương. Đối phương tức giận mà ngồi ở trên giường, mắt phượng trừng đến, hai gò má ửng đỏ.
"Ngươi nói không giữ lời!"
"Công chúa gì lại lời ấy?" Nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt vô tội.
"Ngươi rõ ràng đã đáp ứng hôm nay sẽ dẫn ta ra ngoài chơi tuyết!"
"Ta có nói như vậy." Phùng Tố Trinh chậm rãi mà mở ra cửa sổ, mặt trời đông ấm chiếu, ôn hòa nắng. "Nhưng hôm nay tuyết không rơi, còn ánh nắng làm tuyết tan thành ruộng nước . . . Không phải Thiệu Dân nói không giữ lời, là ông trời không nể mặt, nàng muốn ta làm sao bây giờ?"
"Ngươi, ngươi ── ngươi nham hiểm! Hồ ly tâm mắt!"
"Ai, câu này lại từ đâu mà đến?" Phùng Tố Trinh cười đến bất đắc dĩ, khóe mắt thanh tú nho nhã mang ý cười.
"Hừ, phùng Thiệu Dân, ta là Thiên Hương, không phải là ngây thơ, người nào không biết Thừa tướng lão gia ngươi trên thông thiên văn dưới rành địa lý, ngươi sớm đoán được hôm nay trời nắng! Từ đầu ta đã thấy kỳ quái, như thế nào ngươi lại sảng khoái đáp ứng như vậy, nguyên lai bởi vì như vậy! Hừ, nham hiểm quỷ quyệt!"
Phùng Tố Trinh rốt cục cũng cười ha hả. Ngồi bên người Thiên Hương, một tay nắm ở bả vai của nàng trấn an, tuy rằng Thiên Hương trừng mắt nhìn nàng nhưng thân thể không biểu hiện cự tuyệt.
“Đúng vậy ta không đúng, ta cùng nàngbồi tội, đừng lại tức giận." Nàng sờ sờ trán Thiên Hương, còn cảm thấy một chút dậy sóng. "Xem nàng hôm qua nhu thuận nghe lời như vậy, hôm nay ta cũng sẽ nghe nàng, như thế nào?"
Thiên Hương cảm giác lòng bàn tay lạnh như băng của phò mã rất thoải mái, thực tự nhiên mà liền nhắm mắt, dựa sát vào lồng ngực mà mình chờ đợi đã lâu. Mạnh mẽ ương ngạnh vừa rồi cũng đều biến mất, Phùng Thiệu Dân tựa như thái dương hôm nay, làm nàng cùng tuyết đọng tan chảy thành như nước.
". . . Kia, ta muốn ngươi cả ngày đều theo ta, cho dù là Trương đại ca hoặc miệng quạ đen tìm ngươi muốn thương nghị quốc sự, hoặc là quốc sư tạo phản xây dựng tiếp tiên đài, ngươi đều không thể rời ta."
Phùng Tố Trinh đem ưu thương khóa ở đáy mắt, phát ra lời nói vững vàng thân thiết: "Công chúa, cho dù qua hôm nay, ta cũng sẽ không rời nàng."
Phò mã luôn sông nội tâm cứng nhắc hiếm khi thẳng thắn nói rõ thâm tình làm cho Thiên Hương trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nàng vui vẻ mà ôm người trước mắt, nằm mộng đều không nghĩ tới nguyện vọng có thể thực hiện mà nhanh như vậy, không nghĩ tới lưỡng tình tương duyệt có thể đơn giản như vậy liền đạt thành. Thiên Hương làm sao biết quyết định trong lòng Phùng Tố Trinh, nàng lại làm sao biết lưỡng tình tương diệt thực là khó như lên trời, huống chi là hai nữ tử trong lúc này?
Ngoài cửa sổ dương quang rơi, chiếu rọi khuôn mặt bớt dần lo lắng lẫn sợ hãi của Phùng Tố Trinh ── xuống địa ngục việc, ngoài ta còn ai ── nàng tâm nhất hoành (có thể hiểu là muốn ngang tàng một lần), nâng cằm Thiên Hương, cúi đầu rất nhanh mà hôn nàng. Có thể nghe được đầu tiên đối phương ngạc nhiên phát ra tiếng kinh hô, rất nhanh liền hòa tan trong miệng của chính mình, cùng đầu lưỡi chạm nhau kết thành bọt nước trong suốt.
Đây là lần hôn đầu tiên. Ngay cả cùng Lý Triệu Đình cùng một chỗ, cũng luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa nam nữ, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia chính mình lại ôm lấy thê tử, ở thanh thiên bach nhật, liền cùng nàng làm ra việc tư mật dâm mỹ như thế.
Có lẽ nàng Phùng Tố Trinh, từ lúc quyết định giả chết đào hôn là lúc đã vào địa ngục, rốt cuộc không về được.
". . . Phò mã. . ."
Lúc sau, môi cánh hoa tách ra, Thiên Hương gối lên trên vai nàng, nhẹ giọng thở gấp. Ngực truyền hai tầng rung động, ngoài Thiên Hương, còn có chính mình, rốt cuộc phân không rõ ràng lắm đến tột cùng là tình cảm người nào. Đôi môi Phùng Tố Trinh nóng lên, da thịt trở nên biến đổi chịu kích thích, trong cơ thể ngũ giác cũng như tên đã trên dây mà vận sức chờ phát động.
Làm được đến như thế này, nếu như ngày hôm nay, nó có thể làm được.
"Thiên Hương, ta nghĩ đến ngày phải nghiêm chỉnh bồi nàng như thế nào." Nàng mỉm cười, nhu mị sâu kín. Cũng không chờ Thiên Hương nghi ngờ hỏi, tay liền dao động đến cổ của nàng, tinh tế vuốt ve trượt nhẹ làn da trắng nõn.
". . . Ngươi muốn bồi ta như thế nào. . . ?" Thiên Hương bị kia đầu ngón tay thất thường trêu đùa, tuy rằng thoáng hiểu được hành vi kế tiếp sẽ bị dẫn tới kết cục nào nhưng chi tiết không rõ ràng, hơn nữa rất sợ chính mình không rành việc đời xảy ra sai lầm gì, đáy lòng liền dâng lên một cổ bất an.
Trừ lần đó ra, Phùng Thiệu Dân đột nhiên có cử chỉ phong lưu ân cần, nói không kỳ quái là gạt người, chính là trong lòng ẩn ẩn có thanh âm gì nói cho nàng, liền theo ý tứ của Phò mã đi, nếu lần này không thuận theo, có lẽ không có lần sau .
". . . Nghĩ đến cái gì?"
Phò mã kia nói ôn nhu gần ở bên tai, vành tai tiếp xúc với độ nóng của hơi thở, đầu Thiên Hương bắt đầu nặng nề chóng mặt mắt mờ đứng lên. Ở loại thời điểm này sẽ như thế nào ── Thiên Hương cảm thấy thân thể như nhũn ra, nhắm mắt liền hôn mê.
"Thiên, Thiên Hương?!"
Phùng Tố Trinh ngây ngẩn cả người, chạy nhanh ôm lấy công chúa vào lòng. Êm đẹp như thế nào nói ngất liền ngất? Nàng thở dài, đặt đầu Thiên Hương tựa vào gối đầu, chính mình ngồi ở bên giường im lặng mà nhìn nàng. Cái này người nên làm thế nào mới tốt? Phùng Tố Trinh lại thán. Nàng thích ta như vậy, ta nên làm thế nào mới tốt? Ta không có biện pháp làm cho nàng hạnh phúc, nàng nên làm thế nào mới tốt?
Không ai có thể trả lời vấn đề của nàng. Chỉ có câu nói đêm đó của Nhất Kiếm Phiêu Hồng, quanh quẩn ở trong đầu. Tâm là mang không đi. Phùng Tố Trinh lẩm bẩm, mang không đi, lại giữ được ── chính làở lại bên ai kia ?
============================
Từ sau sự kiện té xỉu, Phùng Thiên Dân liên tục năm ngày không đến phủ công chúa. Mấy ngày này, Thiên Hương thấy phò mã phái người hầu tới hỏi tình hình công chúa, so với số lần nhìn thấy trượng phu của mình còn nhiều hơn vài lần. Nhưng lần này, dù rất hay làm nũng như Thiên Hương, cũng không dám đi thỉnh phò mã qua đêm.
Vừa nghĩ tới mình vô tích sự, tại thời điểm kia còn cư nhiên hôn mê, Thiên Hương luôn tự trách không thôi, xấu hổ vô cùng. Đúng rồi, Phùng Thiệu Dân nhất định là nộ khí nên hiện tại không muốn đến gặp nàng. Nhất định là như vậy, hắn chắc chắn là chán ghét nàng.
Thiên Hương cuộn người trên giường, đầu trống rỗng nhìn giường ngủ, nước mắt không kiềm được liền chảy xuống. Gần đây nàng trở nên dễ khóc, lo được lo mất đa sầu đa cảm, quả thực giống các cô gái trong yêu đương ── nàng cắn cắn môi. Tại sao vì một người nam nhân như vậy tan nát cõi lòng tổn thương cơ thể, nghĩ nàng đường đường là công chúa, muốn cái gì mà không có? Nghĩ nàng là Văn Xú đại hiệp, muốn gì mà không chiếm được?
Còn không phải là trái tim kia sao?
Thiên Hương thở dài, đem bên kia gối đầu ôm chặt trong lòng. Đó là gối đầu mà Phùng Thiệu Dân đã dùng qua, hắn thực thích, nói là có hương vị cỏ xanh, đặc hơn hương khí bình thường của nữ tử dính vào. Những lời này từng làm cho Thiên Hương thở hồng hộc hỏi: "Cái gì nữ tử bình thường? Có thể nào ngươi ngủ qua rất nhiều gối đầu của nữ nhân?"
Ban đầu, Phùng Thiệu Dân cười không nói nhưng làm cho nàng giận dữ ở trên giường đã muốn đấu võ. Thấy Thiên Hương để ý đáp án như vậy, Phò mã mới biếng nhác mở miệng, không nhanh không chậm mà trả lời: "Dong chi tục phấn (những người con gái bôi son trét phấn tầm thường) gì chứ? Dù là Diệu Châu tài nữ cũng không bì kịp một phân lượng của nàng trong lòng ta. Dù rằng thế nhân chỉ nặng diện mạo của nữ tử, chỉ cần nữ tử ôn nhu thành thạo, nhưng nàng có ưu điểm của nàng ── coi như là nghe một lời của vi phu, Thiên Hương, bất luận tương lai người bên ngoài nói gìđó, nàngđều đừng tự coi nhẹ mình. Mặc kệ tương lai của ta nói gìđó, nàng trong lòng ta đều là nữ hài tử tốt nhất."
"Thiệu Dân. . ." Hoài niệm, Thiên Hương lại ôm chặt gối đầu, nước mắt dần dần thấm ướt một mảnh. "Không cần chán ghét ta, Phò mã. . ."
***
Khóc cả đêm. Buổi sáng, Thiên Hương một mình ngồi trước bàn, ánh mắt có chút đau thương chua xót, cái gì cũng không làm mà ngẩn ngơ. Tâm khổ, ngay cả mía ngày thường đều là khổ, nếu Phùng Thiệu Dân nói hắn không thích Thiên Hương ăn mía, những thứ nàng thích trong lòng toàn bộ biến thành không thích.
Thật là kỳ quái. Thiên Hương vừa ngẩn người, vừa hơi giật mình mà nghĩ. Trước kia khi thích Nhất Kiếm Phiêu Hồng cùng Trương Thiệu Dân, chưa từng thống khổ như vậy? Nếu bọn họ thích mình, vậy là tốt rồi; nếu bọn họ không thích mình, cũng không miễn cưỡng, mọi người vẫn có thể làm bạn tốt thôi, về sau trên đường gặp, vẫn là có thể cùng uống một chén nói hết tâm sự.
Nhưng vì cái gì hết lần này đến lần khác với Phùng Thiệu Dân, với Phò mã này chính là không bỏ xuống được? Vì cái gì dễ dàng vì mỗi tiếng nói và cử động của hắn liền thương tâm khổ sở? Bất quá, biết rất rõ là hắn đem mình làm tiểu hài tử hống lời ngon tiếng ngọt, nhưng tại sao nhịp tim không thể ngừng đập nhanh, cả ngày tâm tình hảo cũng trộm bật cười?
Thiên Hương a Thiên Hương, nàng còn nói mình là thiên chi kiều nữ tiểu bá vương, ngay cả phụ hoàng đều chiều chuộng nàng, lại không biết nguyên lai trên đời này thực sự có ngũ hành sơn chế ngự Tôn Ngộ Không, thực sự có cái gọi là trời sinh khắc tinh, trúng mục tiêu người!
Nàng tự giễu mà nở nụ cười. Khàn khàn lạnh như băng, như đau thương buồn bã.
"Nguy, nguy. . . Hạnh Nhi, nàng xem công chúa như vậy, nên sẽ không bỏ đi táng hoa chứ?"
"Ta chỉ sợ công chúa tâm ngang bướng, lại đi ăn cái vong tình đan kia."
Hạnh Nhi Đào Nhi ở bên cạnh đợi mệnh, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Thiên Hương đều âm thầm lo lắng, mà chỉ có thể rỉ tai thì thầm trao đổi cảm tưởng.
"Ta nói Phò mã mới là người ăn vong tình đan!"
". . . Ta thực không hiểu a, Phò mã rõ ràng là quan tâm công chúa, chung quy vì cái gì dường như xa cách. . ."
"Chớ không phải là bên ngoài có nữ nhân?"
"Nha, Đào nhi nàng đừng nói lung tung! Làm cho công chúa nghe được, hai chúng ta sẽ bị chém đầu!"
"Vốn không có người nào nam nhân giống Phò mã vậy, bày đặt không để ý thê tử như hoa như ngọc, không biết ở bên ngoài làm những thứ gì!"
"Ta ngày hôm qua nghe Tiểu Lâm nói gần đây Phò mã cũng rất ít trở về, vẫn đều cùng Trương đại nhân, Lý đại nhân ở một chỗ, xem ra triều đình phát sinh đại sự, cho nên Phò mã thật sự bề bộn nhiều việc."
"Lại là Trương đại nhân, lại là Lý đại nhân! Được rồi, Phò mã không phải bên ngoài có nữ nhân, là có nam nhân!"
"Ta xem nàng cùng công chúa một dạng, tức đến không biết mình đang nói cái gì."
Hạnh Nhi bật cười, trong chốc lát, Đào Nhi cũng cười .
Lúc này, một người hầu vào cửa, vội quỳ gối trước mặt Thiên Hương la lên: "Công chúa, Phò mã cho người tới, nói Phò mã bị trọng thương, mới vừa rồi được Cửu Môn Đề Đốc Trương đại nhân mang trở về!"
Thiên Hương khẩn trương đứng dậy bắt lấy bả vai người hầu."Thương thế của hắn có nghiêm trọng không? Là ai đả thương?"
"Tiểu nhân không biết, Trương đại nhân cùng Phò mã đều nói không có việc gì, không muốn chúng ta lộ ra."
"Này Trương Thiệu Dân... Bị thương không phải ngươi, đương nhiên nói không có việc gì!" Thiên Hương cắn răng, mặt tái nhợt hô to: "Chuẩn bị kiệu, đi phủ Phò mã!"
***
"Phùng huynh, thật sự không cần ta gọi ngự y ── "
Trước đầu giường, Trương Thiệu Dân mặc thường phục gấp đến độ vây quanh mà lý ra là Phùng Tố Trinh "Bị trọng thương". Nàng thay quần áo nhiễm huyết dơ bẩn, mặc cẩm bào dài mới tinh, nho nhã ngồi ở trước giường mỉm cười.
"Một khi kêu ngự y, quốc sư chẳng phải sẽ biết đêm qua hai chúng ta xâm nhập Tiếp Tiên Đài?"
"Nhưng thương thế của ngươi ── "
"Trương đại nhân, Thiệu Dân là người tập võ, không da thịt non nớt như vậy." Phùng Tố Trinh thấy hắn kích động luống cuống, ngữ khí không khỏi mềm mỏng. "Đừng lo lắng. Nhưng tại sao ngươi, không bị ám khí này gây thương tích chứ?"
"Phùng huynh...!" Trương Thiệu Dân cúi đầu hô to, không biết nên nói tuổi trẻ Thừa tướng này như thế nào cho phải. "Nếu không phải ngươi đêm qua chắn cho ta đi phần lớn ám khí, hiện giờ ta há có thể sống? Hiện giờ ngươi như thế nào bị thương? Đều là lỗi của ta, nếu ngươi xảy ra gì không hay, ta phải như thế nào trả lại công đạo cho Thiên Hương công chúa?"
"Ta không có chuyện gì, Trương đại nhân ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Phùng Tố Trinh thản nhiên cười, chậm rãi mà uống ngụm trà, bởi vậy tác động thương thế của cánh tay. Mi nhíu một chút, nàng bất động thanh sắc, trong lòng thầm nghĩ, còn tưởng rằng đã cầm máu, xem ra là xem nhẹ âm ngoan độc lạt (tâm địa thâm độc) của quốc sư. May mắn đêm qua nàng phát hiện sớm, bằng không Trương Thiệu Dân này sợ đã thành trung dũng nghĩa sĩ chết dưới vạn mũi tên, với Hoàng Thượng và công chúa kia hai bên cũng không hảo công đạo.
Nói đến công chúa... Không hiểu nàng có hay không ngoan ngoãn tu dưỡng? Vì chuyện xây Tiếp Tiên Đài, gần đây chỉ cùng Trương Thiệu Dân, Lý Triệu Đình cố biết rõ ràng thiết kế bên trong, căn bản không có thời gian nhìn Thiên Hương, hy vọng nàng đừng tưởng rằng chính mình không tại bên người, có thể cởi cương giống như ngựa hoang lại liều mạng chạy loạn mới tốt.
Trương Thiệu Dân tựa hồ còn đang nói "Thừa tướng là trụ cột quốc gia, Phò mã lại là công chúa chi phu vạn kim chi khu (thân thể vàng ngọc), nhất định phải bảo vệ mình trước mới được" lời nói này không trọng yếu, Phùng Tố Trinh như không nghe thấy.
. . . Không được.
Càng nghĩ càng lo lắng, hôm nay vẫn là chính mình đi một chuyến, ít nhất làm cho công chúa biết hết thảy đều bình yên vô sự. Phùng Tố Trinh mới vừa đứng lên, thân ảnh màu xanh nhạt liền tiến vào.
"Phò mã, ngươi không sao chứ?!"
Mắt vừa thấy, cô nương hoang mang rối loạn kia không phải là Thiên Hương sao? Phùng Tố Trinh nhiều ngày không thấy nàng, bên môi không tự giác mà mỉm cười. "Công chúa, nàng chạy vội vả như vậy làm gì? Đến đây, ngồi xuống uống chén nước đi."
Phùng Tố Trinh thân thủ, theo thói quen mà nắm bải vai Thiên Hương trấn an nàng, lại quên chính mình mang thương trong người, liên tục hai lần không chú ý, rốt cục vừa mới cầm máu, miệng vết thương lại chảy máu tươi.
"Phò mã, ngươi chảy máu!" Thiên Hương kinh hô, hai tay muốn bảo vệ cánh tay trái dính máu nhưng lại không dám đụng vào.
"Đừng lo, đừng lo." Phùng Tố Trinh chịu đau, cười cười mà hướng lên Thiên Hương lắc đầu.
"Phùng huynh, ngươi ngồi xuống trước đã!" Trương Thiệu Dân bị quên đi một hồi lâu chạy nhanh đến đỡ nàng.
Thiên Hương cũng đi theo Phò mã, nhắm mắt theo đuôi mà đi tới trước giường. Mắt kinh tâm không đành lòng xem vết máu, đành phải nhìn kia đôi mắt đen trong trẻo kia. "...Rất đau sao?"
"Hoàn hảo, không phải đây là tiểu thương sao? Nghĩ nàng nghe thấy Xú đại hiệp năm đó phát cáu vì vết đao, tiểu thương ấy ở trong mắt nàng được cho là gì? Không có gì đáng ngại."
"Ngu ngốc! Ta bị thương với ngươi bị thương nào giống nhau?" Thiên Hương hiểu được đối phương nói giỡn nàng để giải sầu, như thế nào còn mắng tiếp nữa, âm điệu vừa khinh vừa nhu, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Phùng Tố Trinh nhìn khuôn mặt kia, đáy lòng rất cảm động. Trừ bỏ phụ thân cùng Lý Triệu Đình, Thiên Hương là người thứ ba vì nàng mà đau lòng.
"Ta không sao... Ngoan, đừng khóc."
Ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua nước mắt của mình, lúc này, Thiên Hương mới phát hiện nàng cư nhiên lại rơi lệ. Làm cái gì, như thế nào vẫn khóc chưa đủ…! Nàng thầm mắng bản thân yếu đuối, nói không ra lời mà gật đầu. Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ cười, thời điểm này lẽ ra phải băng bó vết thương trước, chứ không phải vội vàng an ủi Thiên Hương, nhưng nó không quan trọng. Nàng so với mọi người đều hiểu, đau đớn trên thân thể không thể so với nội tâm đau đớn.
"Khụ!" Trương Thiệu Dân lần thứ hai bị quên đi. Hắn miễn cưỡng cười khổ, xoay người hành lễ. "Thừa tướng đại nhân, đã có công chúa chiếu cố ngài, như vậy hạ quan cáo từ trước."
"Làm phiền ngươi, Trương đại nhân." Phùng Tố Trinh mặt ửng đỏ, vì mình cùng Thiên Hương hờ hững cử chỉ thất lễ. "Ngày mai khi vào triều, ta sẽ nhớ mang đi."
── bố binh đồ. Hai người trao đổi bằng ánh mắt hứa hẹn.
"Như vậy, công chúa, hạ quan cáo lui."
Trương Thiệu Dân lại hành lễ, xoay người đi vài bước, chợt nghe Thiên Hương kêu một tiếng "Trương đại ca". Hắn quay đầu lại, nhìn đến một người tao nhã cao quý chính là thê tử trẻ tuổi, hướng mình hơi hơi hành lễ.
"Cám ơn ngươi đưa Phò mã trở về, Trương đại ca."
Không muốn cho Thiên Hương thấy nụ cười chua xót, Trương Thiệu Dân chính là quay đầu, không nói gì rời đi.
Phùng Tố Trinh vừa muốn mở miệng nói, ngón trỏ của Thiên Hương liền khinh đè ép môi của nàng.
"Trước giúp ngươi đổi băng thuốc rồi nói sau."
Thiên Hương vừa rồi cũng nghe được hai người nói chuyện, biết rõ Phùng Thiệu Dân bị thương một chuyện phải bảo trì ẩn mật, cho nên cũng không có hỏi nhiều, chính là mệnh người hầu đem dược cùng sạch sẽ bố khăn đều mang lên.
"Công chúa, ta có thể tự mình làm."
"Tính ta cầu ngươi, được không?" Thiên Hương xem ra mỏi mệt không chịu nổi, mắt vốn linh động bỗng tĩnh lặng tràn đầy thâm trầm. "Lần này, đừng cùng ta tranh chấp nữa."
Phùng Tố Trinh chưa từng nghĩ tới công chúa sẽ có phản ứng này, ngực ẩn ẩn đau, liền trầm mặc mà gật đầu, đem tay áo kéo cao, cánh tay dài nhỏ lộ ra vết thương băng xong, lại chảy nhè nhẹ máu. Thiên Hương chậm rãi cởi bỏ băng vải, cả đời cũng chưa ôn nhu như thế, nhưng ngón tay lại bắt đầu run nhè nhẹ .
Phát hiện nàng sợ hãi, Phùng Tố Trinh đành phải mở miệng trấn an: "Thoạt nhìn không có nghiêm trọng như thế, bởi vì da thịt bị thương cho nên mới chảy nhiều máu, miệng vết thương thật sự ngang phẳng, khép lại cũng mau."
"Phùng Thiệu Dân, ngươi còn muốn gạt ta. . . ?"
"Công chúa. . ."
Thiên Hương nhìn thương thế đến mơ hồ, biết rõ đó là bị ám khí gây thương tích, đâu phải là vết thương bình thường do đao kiếm gây? Mà lời của nàng, làm lòng Phùng Tố Trinh gợn sóng, như là bị tảng đá lớn ném vào, tâm hồ đã không có khả năng bình tĩnh.
Phùng Thiệu Dân, ngươi còn muốn gạt ta? Không biết khi nào, Thiên Hương thực phẫn hận mà nhìn nàng, trong miệng thốt ra lời giống vậy?
Hai người hai tâm tư bất đồng, chỉ có thời gian lúc này trôi qua. Không bao lâu, Thiên Hương một lần nữa băng bó hảo vết thương, nàng nhìn băng gạc quấn quanh cánh tay gầy kia, thì thào: "Đây là lần thứ mấy ngươi bị thương? Ngươi bắt đầu làm Phò mã, phụ hoàng không ngừng cho ngươi nhiệm vụ, ngươi luôn luôn luôn tại bị thương. . . Ngươi vì chúng ta luôn luôn bị thương."
"Ta thân là thần tử, giang sơn xã tắc đang nguy cấp hết sức, lại biết tiểu nhân tặc tử khởi loạn ý, ta tự nhiên vì Hoàng Thượng hướng tận tâm tận lực. Công chúa, nàng chớ để quan tâm."
"Thực xin lỗi. . ." Tầm mắt của Thiên Hương chuyển đến mặt Phùng Thiệu Dân , Phò mã của nàng, người cơ khổ bị cha của mình loạn điểm uyên ương phổ. "Đều là phụ hoàng ta hồ đồ, là ta rất vô dụng, cho nên ngươi mới mệt như vậy, cho nên ngươi mới bị thương."
"Không phải như thế, Thiên Hương." Phùng Tố Trinh cầm tay nàng, kiên định nói: "Ta cam tâm tình nguyện."
Đúng vậy, cam tâm tình nguyện. Lúc ban đầu có lẽ là đánh bậy đánh bạ, có lẽ ngay từ đầu thật là không muốn mà bị không trâu bắt chó đi cày, nhưng bây giờ là cam tâm tình nguyện làm cho giang sơn này, vì hoàng thất nguyện trung thành bán mạng. Bởi vì, nếu lúc này nàng Phùng Tố Trinh thất bại, an toàn của Thiên Hương nhất định khó giữ được.
"Nói ngươi dốt nát mà, ngươi thật đúng là ngốc đến không có thuốc nào cứu được." Thiên Hương áp sát, không muốn xa rời mà ôm lấy nàng. Gương mặt Phùng Tố Trinh gối lên ngực công chúa, không khỏi lại là nóng lên. "Nhưng ta vẫn như vậy thích ngươi. . . Phùng Thiệu Dân, ta nên làm thế nào mới tốt?"
Phùng Tố Trinh không nói gì mà chống đỡ, vươn một cánh tay chưa bị thương, nhẹ nhàng lại vững chắc mà nắm cả thắt lưng Thiên Hương. Với tình yêu, cho tới bây giờ không có ai biết nên làm thế nào mới tốt. Thời điểm làm nó phát sinh nên làm cái gì bây giờ? Thời điểm làm nó thay đổi nên làm cái gì bây giờ? Làm nó dừng lại khi người không nên dừng lại, làm sao bây giờ?
Nữ tử đau khổ làm nàng cảm động lây, nhưng nàng cùng là thân nữ tử, với chuyện này nhất định không có khả năng hồi báo.