.Bản Beta Chap 1
- Thượng kinh cứu Vương gia
……….---……….
Phần 2
“Sư phụ, ngài tạm tha liễu sư muội sao, ” Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ đại nghĩa lẫm nhiên bộ dạng chen miệng nói, “Mới vừa ta còn thấy sư muội hơn nửa đêm địa ở phòng bếp bắt chuột, không có công lao cũng có khổ làm phiền…” Uy uy uy, giống như đầu gỗ giống nhau nói liên tục câu cũng muốn cà lăm người cũng đừng có cho thêm ta thêm phiền liễu có được hay không.
--> "Sư phụ, người tha cho sư muội đi." Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ hiên ngang lẫm liệt chen miệng nói, "Mới vừa nãy con còn thấy sư muội hơn nửa đêm ở phòng bếp bắt chuột, không công lao cũng có khổ làm phiền..." Này này này, dù đầu gỗ đến đâu cũng đừng nói để mang phiền cho ta chứ.
--> "Sư phụ, người tha thứ cho sư muội lần này đi." Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ hiên ngang lẫm liệt chen miệng nói, "Mới vừa nãy, hơn nửa đêm con thấy sư muội còn ở trong phòng bếp bắt chuột, không tính đến công lao cũng phải kể đến sự cực khổ mà muội ấy đã bỏ ra chứ ạ..." Này này này, dù ngươi có là đầu gỗ thì cũng đừng nói một câu dài thòng không cần ngưng nghỉ mà những người khác nói ra cũng phải cà lăm, để đem lại phiền phức cho ta như vậy, có được không?
Quả nhiên, giống bị đốt pháo, sư phụ nghe Nhị sư huynh lời của sau dứt khoát đứng lên hét lớn, “Ngươi đừng thay nàng cầu tình ! Bắt chuột? Ta xem ngươi là đi đâu ăn trộm a!” Lão đầu ngươi hoả nhãn kim tinh a!
--> Quả nhiên, như bị châm thêm ngòi nổ, vừa nghe Nhị sư huynh nói xong sư phụ đã đứng bật dậy hét lớn, "Ngươi đừng có thay nàng xin tha! Bắt chuột? Xem ra là ngươi vào đó ăn vụng thì có!" Lão nhân, ngươi là Hỏa Nhãn Kim Tinh sao!
--> Quả nhiên, như bị châm thêm ngòi nổ, vừa nghe Nhị sư huynh nói xong câu, sư phụ liền đứng bật dậy, hét lớn: "Con đừng thay mặt sư muội của con xin tha! Bắt chuột đó hả? Xem ra là vào đó ăn vụng thì có!" Lão nhân, người là Hỏa Nhãn Kim Tinh sao!
“Sư phụ không nếu như vậy nhìn sư muội, mới vừa…” Hoàn toàn ở trạng huống ngoài Nhị sư huynh lại vẫn cấp cho ta thêm dầu thêm mở.
--> Sư phụ không phải như vậy, sư muội vừa mới..." Hoảng hốt, Nhị sư huynh lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Mới vừa mới vừa, ta chỉ thấy ta mới vừa mua hoa lan thành một đống chất thải công nghiệp! !” Rõ ràng tựu khác bệnh nhân đưa, còn không biết xấu hổ nói.
--> "Vừa mới vừa mới, ta chỉ nhìn thấy ta vừa mới mua chậu hoa lan, giờ nó đã thành một đống chất thải công nghiệp!!" Rõ ràng nó là do người bệnh đưa tặng, chẳng xấu hổ giờ còn nói.
--> "Vừa mới… vừa mới gì chứ? Lão phu chỉ biết chậu hoa lan mới mua giờ đây đã biến thành một đống chất thải bón phân cho cây rồi thôi‼!” Rõ ràng chậu hoa lan đó là do người bệnh tặng, vậy mà giờ chẳng biết xấu hổ nói như thế.
“Nhưng là sư phụ, sư muội thật không phải là cố ý…”
--> "Chính là sư phụ, sư muội thật không phải cố ý..."
--> "Nhưng thưa sư phụ, sư muội thật không phải cố ý..."
“Ngươi không cần rồi hãy nói, ta muốn phạt tâm ý của hắn đã quyết.”
--> "Ngươi không cần nói nữa, ta muốn phạt, tâm ý ta đã quyết."
--> "Con không cần nói nữa, lão phu muốn phạt, tâm ý lão phu đã quyết."
“Sư phụ, ngươi muốn phạt lời của ngay cả đồ nhi cũng phạt đi!”
--> "Sư phụ, đồ nhi ăn nói hàm hồ xin người hãy trách phạt, đồ nhi cũng xin chịu phạt!"
--> "Sư phụ, nếu người đã muốn trách phạt thì xin hãy phạt cả đồ nhi đi!"
“Đồ nhi, ngươi! !”
"Đồ nhi, con‼!"
Bây giờ là như thế nào, bọn họ là muốn bỏ lại ta đây người trong cuộc, hai thầy trò trình diễn “Sư huynh vi sư muội hướng sư phụ cầu tình ” cảm động tiết mục sao? Vì không để cho hình thức chuyển biến xấu đến sư phụ muốn giết của ta trình độ, ta bận rộn ngừng Nhị sư huynh, cúi đầu một bộ cho dù Vua muốn đánh muốn giết toàn bộ không hoàn thủ dạng, nói, “Sư phụ, cũng là đồ nhi lỗi, ngài muốn phạt tựu phạt ta đi.”
--> Bây giờ là thế nào đây, bọn họ có cần phải vứt ta qua một bên, để hai thầy trò trình diễn tiết mục cảm động "Sư huynh vì sư muội hướng sư phụ cầu tình" không? Để chuyện không trở thành sư phụ tức giận mà giết luôn ta, ta vội vàng ngăn Nhị sư huynh lại, cúi đầu chịu trận mặc cho quân muốn đánh muốn giết thì tùy, "Sư phụ, đều là lỗi của đồ nhi, người cần phạt thì phạt con đi."
--> Bây giờ đang xảy ra chuyện gì đây? Bọn họ có cần phải bỏ ta sang một bên, để hai thầy trò trình diễn tiết mục cảm động ‘sư huynh vì sư muội cầu tình trước sư phụ’ đó không? Vì không để tình thế chuyển xấu đến mức sư phụ tức giận muốn giết luôn cả ta… nên ta vội vàng ngăn Nhị sư huynh lại, cúi đầu làm ra bộ dáng ‘cho dù vua muốn đánh muốn giết như thế nào vẫn thề không chống trả’, nói: "Sư phụ, đều là lỗi của đồ nhi, người muốn phạt thì cứ trách phạt đi."
“Ai, ” thấy ta đây phó đáng thương dạng, sư phụ thở dài, vừa ngồi trở lại trên ghế, “Ngươi nói ngươi, sư phụ để cho tiện ngươi ở người nam nhân này chiếm đa số thuốc trong quán xuất nhập, từ nhỏ để làm nam nhi : đàn ông trang phục, ai ngờ ngươi thật đúng là như nam nhi : đàn ông loại càn rỡ giương oai, thật là tức chết vi sư, ta xem ngươi hay là mặc lại nữ nhi của ngươi giả bộ…”
--> "Ai…" Thấy bộ dạng đáng thương của ta, sư phụ ngồi trở lại ghế thở dài, "Ngươi nói xem, để cho ngươi có thể sống ở y quán vốn nhiều nam nhân qua lại mà không bất tiện, từ nhỏ ta đã cho ngươi ăn mặc giả nam nhi, ai ngờ ngươi thật đúng như nam nhi càn rỡ ngang ngược, thật là tức chết Vi sư mà, ta nghĩ ngươi hãy nên mặc lại y phục nữ nhi đi..."
--> "Ai…" Thấy bộ dạng đáng thương của ta, sư phụ ngồi trở lại vào ghế, thở dài: "Con nói xem… để cho con có thể sống thoải mái ở y quán vốn có nhiều nam nhân qua lại… nên lão phu mới quyết định cho con ăn mặc giả nam nhi ngay từ nhỏ, ai ngờ đâu lớn lên con liền thật cư xử giống như nam nhi, cứ càn rỡ ngang ngược mãi… Thật là tức chết Vi sư mà. Thôi… thôi… lão phu nghĩ bây giờ con nên mặc lại y phục nữ nhi đi..."
“Tốt tốt, ” nghe sư phụ lời nói này, ta lập tức hai mắt sáng lên, “Sư phụ ngài sẽ làm cho ta mặc lại nữ nhi xạo lồn a.”
--> "Được được." Nghe sư phụ nói vậy, hai mắt ta lập tức sáng rỡ, "Sư phụ, người cho con mặc lại y phục nữ nhi đi.
--> "Được được." Nghe sư phụ nói vậy, hai mắt ta lập tức tỏa sáng, "Sư phụ, người cho con mặc lại y phục nữ nhi đi."
Từ nhỏ tựu bị trói buộc ở thường thường bản bản nam trang ở dưới ta, đã sớm oán trách thanh không ngừng. Nhìn cách vách Tiểu Hoa mỗi ngày mặc khả ái hoa quần tử ở trên đường lúc ẩn lúc hiện, ta âm thầm ghen ghét dữ dội, tại sao phải a, rõ ràng cũng là nữ, tại sao ta liền muốn từ nhỏ giả trang thành nam, kẹp ở một đám Đại lão thô trung gian : ở giữa sống mười tám năm? ? Hơn nữa còn muốn lão bị những thứ kia biết nội tình người cười tác thành nam nhân bà, thật là có đủ khó chịu.
--> Từ nhỏ ta đã bị trói buộc trong trang phục của nam nhân, sớm đã không ngừng oán hận. Nhìn thấy Tiểu Hoa nhà bên mỗi ngày đều mặc y phục nữ nhi, đáng yêu đi trên đường phố, ta âm thầm ghen ghét dữ dội, dựa vào cái gì chứ, rõ ràng đều là nữ tử, vì cái gì ta từ nhỏ đã phải giả dạng nam nhân, bị kẹp trong một đám phàm phu tục tử sống suốt mười tám năm trời?? Hơn nữa lại còn bị mấy kẻ biết rõ nội tình, chê cười ta nữa, thật là đủ bực bội.
--> Từ nhỏ ta đã bị trói buộc trong trang phục của nam nhân, đã sớm không ngừng oán hận. Nhìn thấy Tiểu Hoa bên nhà mỗi ngày đều mặc y phục nữ nhi đáng yêu đi trên đường phố, ta thường âm thầm đem lòng ghen tị… Tại sao lại vậy? Rõ ràng đều là nữ tử, vì cái gì ngay từ nhỏ ta đã phải giả dạng nam nhi, rồi còn bị kẹp trong một đám phàm phu tục tử sống suốt mười tám năm trời?? Hơn nữa lại còn bị mấy kẻ không biết gì chê cười ta là loại ‘nam nhân ẻo lả’ nữa chứ? Thật là bực bội.
Ai ngờ sư phụ thấy ta như vậy mong đợi, vừa đứng lên quát lên: “Ngươi nghĩ đến cũng mỹ!” Sách sách, tẫn vì gia tăng khí thế, cũng một thanh tuổi cũng không sợ lão như vậy ngồi xuống vừa đứng có vọt đến eo.
--> Ai dè thấy ta háo hức như vậy, sư phụ lại đứng lên quát: "Ngươi đừng có đắc ý!" Chậc chậc, tuổi giờ đã cao rồi, vừa ngồi mà lại đứng dậy không sợ tăng huyết áp sao.
--> Ai ngờ sư phụ thấy ta háo hức như vậy, liền đứng lên quát lớn: "Con đừng vội đắc ý!" Chậc chậc, tuổi giờ đã cao rồi, vừa ngồi mà lại đứng dậy ngay như thế không sợ tăng huyết áp sao?
“A Thành, không phải vì sư không để cho ngươi mặc nữ nhi giả bộ, ngươi cũng biết ở thuốc trong quán một cô bé nhà là nhiều không có phương tiện.” Sư phụ thấy ta không dám phản bác, liền vừa áp nói khẽ với ta nói nói.
--> "A Thành, không phải Vi sư không cho ngươi mặc đồ nữ tử, ngươi cũng biết nữ hài tử mà ở trong y quán rất là không tiện." Sư phụ thấy ta không phản bác, nhẹ nhàng nói.
--> "A Thành, không phải Vi sư không muốn cho con mặc đồ nữ tử… Con cũng biết đấy, nữ hài tử mà ở trong y quán rất là không tiện." Sư phụ thấy ta không phản bác, nhẹ nhàng nói.
Ta họ Thành, tên Nhược Hề, a Thành là sư phụ xưng hô với ta. Không biết sư phụ là toan tính hay là Vô Ý, vốn là rất thiếu nữ tên, cứng rắn để cho sư phụ gọi thành như là bến tàu khác khiêng bao công nhân giống nhau, a Thành a Thành mười tám năm cứ như vậy kêu đến liễu. Mỗi lần sư phụ vừa gọi ta, ta cũng cảm thấy thật ra thì ta chính là nam. Đối với ngươi vừa không được phản bác, chỉ có thể tục lạt địa ở sau lưng để cho những khác sư huynh tuyệt đối không thể la ta a Thành nếu không ta đại khai sát giới mới âm thầm mở miệng khí.
--> Ta họ Thành, tên Nhược Hề, A Thành vốn là danh xưng sư phụ gọi ta. Không biết sư phụ là cố ý hay vô ý, vốn tên của nữ tử, mà để sư phụ kêu lại thành tên của công nhân khiêng vác bến tàu, A Thành, A Thành, mười tám năm cứ như vậy kêu. Mỗi lần sư phụ gọi ta, ta đều cảm thấy như ta đúng thật là nam nhân. Nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể ở sau lưng một mực bắt các sư huynh tuyệt đối không được kêu A Thành, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.
--> Ta họ Thành, tên Nhược Hề, A Thành vốn là danh xưng sư phụ gọi ta. Không biết sư phụ cố ý hay vô ý, mà tên ta vốn của nữ tử, lại bị sư phụ kêu thành tên của công nhân khiêng vác bến tàu. A Thành… A Thành… mười tám năm qua cứ như vậy mà kêu mãi. Mỗi lần sư phụ gọi ta, ta đều cảm thấy ta thật đúng là nam nhân. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể ở sau lưng một mực bắt các sư huynh tuyệt đối không được kêu A Thành, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.
“A Thành, nhớ năm đó sư phụ ngươi ta ở thuốc cửa quán miệng nhặt được một đông lạnh được cả người phát run trẻ nít, cũng chính là ngươi, ta lúc ấy là cở nào tâm đau ngươi a, khi đó…” Lại tới nữa , sư phụ lại bắt đầu đọc ta, mỗi lần ta chọc cho cái gì họa, sư phụ sẽ từ “A Thành, nhớ năm đó” bắt đầu đọc, đọc đến “Ngươi cho đến bây giờ còn là không có tiền đồ” mới thôi. Nhưng từ mấy năm trước bắt đầu, sư phụ muốn đọc đến “Ta xem ngươi sau này cũng sẽ không có cái gì đại tác phẩm vì” mới bằng lòng bỏ qua, chẳng lẽ này chính là một người bắt đầu già yếu bệnh trạng không.
--> "A Thành, nhớ năm đó, trước cửa y quán ta nhặt được một hài nhi cả thân rét run, cũng chính là ngươi, ta đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, khi đó..." Lại thế, sư phụ lại bắt đầu kể lại, mỗi lần ta gây ra họa gì đó, sư phụ đều "A Thành, nhớ năm đó.." Bắt đầu như thế, và kết thúc là "Đến bây giờ ngươi thật chẳng có tiền đồ." Mới thôi. Nhưng mấy năm gần đây thì lại, "Ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." Rồi mới chịu bỏ qua, chẳng lẽ đây là bệnh của người già sao.
--> "A Thành, nhớ lại năm đó, sư phụ con là lão phu, nhặt được một hài nhi cả thân rét run trước cửa y quán, cũng chính là con. Lúc đó, lão phu đã lao tâm khổ tứ biết bao để chăm sóc cho con, rồi sau..." Lại thế nữa… sư phụ lại đang bắt đầu kể lại chuyện xưa. Mỗi lần ta gây ra họa gì đó, sư phụ đều sẽ: "A Thành, nhớ lại năm đó..." Bắt đầu như thế, và kết thúc là "Đến bây giờ con vẫn chẳng có tiền đồ gì..." mới thôi. Nhưng mấy năm gần đây thì lại đổi thành: "Lão phu xem xem về sau con sẽ làm nên công trạng gì?" rồi mới chịu bỏ qua, chẳng lẽ đây là bệnh của người già sao.
Ta bắt đầu chạy xe không.
--> Ta bắt đầu thả hồn đi rong.
Một lát sau, nghe sư phụ mới tiến hành đến một nửa, ta mờ mịt địa liếc liếc về quỳ ở bên cạnh Nhị sư huynh, hắn mặc dù động cũng không dám động, nhưng từ trống rỗng ánh mắt đến xem, hắn đã ở cùng ta làm đồng dạng chuyện; lạnh lùng đại sư huynh hay là không có vẻ mặt, nhưng là lại đổi cái tay cầm kiếm, đây cũng là hắn không nhịn được tượng trưng.
--> Một lát sau, nghe sư phụ chỉ mới kể được hơn nửa, ta mù mờ liếc mắt nhìn Nhị sư huynh quỳ ở cạnh bên, không dám cử động dù chỉ một chút, nhưng ánh mắt thì lại trống rỗng từ lâu. Cũng như vậy, Đại sư huynh lạnh lùng tuyệt không một chút biểu cảm, nhưng tay cầm kiếm lại đổi liên tục, thế nghĩa là hắn cũng chẳng còn kiên nhẫn rồi.
--> Một lát sau, nghe sư phụ chỉ mới niệm được một nửa, ta mờ mịt khẽ liếc mắt nhìn Nhị sư huynh đang quỳ ở cạnh bên, hắn tuy không dám cử động, nhưng ánh mắt thì lại sớm trống rỗng từ lâu, có lẽ hắn cũng đang làm ‘chuyện’ giống ta. Còn gương mặt Đại sư huynh lạnh lùng tuyệt không một chút biểu cảm, nhưng tay cầm kiếm lại thay đổi liên tục, thế nghĩa là hắn cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa rồi.
Đến đây đi, mọi người cùng nhau tới chạy xe không sao.
--> Được rồi, mọi người cùng thả hồn nào.
“… A Thành, ta xem ngươi sau này cũng sẽ không có cái gì đại tác phẩm vì.” Giống như là đột nhiên thức tỉnh mộng một loại, rốt cục, sư phụ đọc xong liễu.
--> "... A Thành, ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì." Như đang nằm mộng đột nhiên bừng tỉnh, rốt cục thì sư phụ cũng đã niệm xong.
--> "... A Thành, lão phu xem xem về sau con sẽ làm nên công trạng gì?" Như đang nằm mộng đột nhiên bừng tỉnh, rốt cục thì sư phụ cũng đã niệm xong.
Nhị sư huynh đầu giật mình, đại sư huynh vừa đổi cái tay cầm kiếm.
--> Nhị sư huynh khẽ giật mình dậy, còn Đại sư huynh lại đổi tay cầm kiếm.
--> Nhị sư huynh khẽ giật mình, còn Đại sư huynh lại vừa đổi xong tay cầm kiếm.
“Khẩn tuân sư phụ dạy bảo.” Giống như là làm theo phép, ta vội vàng cho đang uống trà nhuận hầu đích sư phụ dập đầu đầu.
--> "Tạ ơn sư phụ dạy bảo." Như thường lệ, vội vã bưng chén trà dâng lên sư phụ, rồi ta dập đầu một cái cảm tạ.
--> "Tạ ơn sư phụ dạy bảo." Như thường lệ, ta vội vàng bưng chén trà dâng lên sư phụ, rồi dập đầu một cái cảm tạ.
“Các ngươi trước đứng lên đi.” Sư phụ rốt cục đại xá ta cùng Nhị sư huynh.
--> "Các ngươi đứng lên đi." Cuối cùng sư phụ cũng đại xá cho ta và Nhị sư huynh.
--> "Các con đứng lên đi." Cuối cùng sư phụ cũng đại xá cho ta và Nhị sư huynh.
“Ừ… Thật ra thì sư phụ lần này trở về, là có chuyện muốn bày giao cho các ngươi…” Sư phụ ngươi không phải đâu, còn có việc? Không có nghe được ta nội tâm reo hò, sư phụ vừa uống nhấp, vuốt vuốt mình từ bảy năm trước bắt đầu lưu râu mép, nói: “Tháng trước ta vào kinh, là vì cho Tấn vương ông xem bệnh, các ngươi cũng biết, sư phụ y thuật đã sớm danh tiếng bên ngoài…” Nói cứ nói đi, tại sao còn xé mấy câu tới khen mình.
--> "Ân... Kỳ thật lần này ta trở về là có chuyện muốn giao cho các ngươi..." Vậy sao ngay từ đầu không nói ra đi? Mặc kệ cho nội tâm ta gào hét, sư phụ thong thả uống ngụm trà, vuốt vuốt chòm râu khổ công nuôi bảy năm nay nói: "Tháng trước ta vào kinh, là để xem bệnh cho Tấn vương gia, các ngươi cũng biết, ta y thuật sớm đã vang danh bên ngoài..." Nói thì cứ nói đi, há chi còn phải xả vài câu thổi phồng chính mình.
--> "Ân... Kỳ thật lần này lão phu trở về là có chuyện muốn giao cho các con..." Vậy sao ngay từ đầu không nói ra đi? Mặc kệ cho nội tâm ta đang gào thét, sư phụ vẫn thong thả uống ngụm trà, vuốt vuốt chòm râu khổ công nuôi bảy năm nay, nói: "Tháng trước lão phu vào kinh, là để xem bệnh cho Tấn vương gia, các con cũng biết, y thuật của lão phu đã sớm vang danh khắp nơi..." Muốn nói gì thì cứ nói đi, há chi còn phải xả vài câu thổi phồng bản thân làm gì?
“Nhưng là, vào Tấn vương phủ, mới phát hiện chuyện cũng không đơn giản như vậy.” Vừa uống một ngụm trà.
--> "Chính là, vào Tấn vương phủ, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Lại uống một ngụm trà.
--> "Chính là, khi vào phủ Tấn vương, lão phu mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Lại uống một ngụm trà.
“Nói, thật là một bố trí dài như vậy a.” Nữa uống một ngụm.
--> "Để nói hết thì thật là một câu chuyện dài." Lại tiếp tục uống.
“Sư phụ, có thể đem bố trí xén chút không sao.” Ta không nhịn được nhỏ giọng sáp một câu.
--> "Sư phụ, không thể bỏ bớt những phần chẳng liên quan sao." Ta nhịn không được nhỏ giọng than.
--> "Sư phụ, không thể bỏ bớt những phần không liên quan sao?" Ta nhịn không được nhỏ giọng than.
Sư phụ liếc ta một cái, tiếp tục nói, “Cái này Tấn vương ông năm năm trước phụng hoàng thượng chi mệnh tới đây thị sát, cũng không may mắn hoạn lên gió rét, lúc ấy lão phu dựa vào nhất nghệ tinh, đem Vương gia từ Quỷ Môn quan kéo trở lại, từ đó chúng ta liền có thâm hậu giao tình…” Tấn vương ông ta đã thấy, năm đó ta cũng vậy đi theo đi là sư phụ trợ thủ, kia Vương gia thật ra thì chính là một giữ lại râu hình chử bát lão nam nhân.
--> Sư phụ trừng mắt liếc nhìn ta một cái, rồi tiếp tục nói, "Tấn vương gia năm năm trước phụng lệnh Hoàng thượng đến nơi đây thị sát, không may bị nhiễm phong hàn, ta lúc đó dựa vào y nghệ tinh thông, kéo lấy Vương gia từ Quỷ Môn quan trở về, từ đó về sau chúng ta có giao tình nồng hậu..." Tấn vương gia ta cũng đã gặp qua, năm đó ta theo sư phụ trợ giúp cho người, Vương gia kỳ thật là môt lão nam nhân để râu hình chữ bát.
--> Sư phụ trừng mắt liếc nhìn ta một cái, rồi tiếp tục nói, "Năm năm trước, Tấn vương gia phụng mệnh Hoàng thượng đến nơi đây thị sát, không may bị nhiễm phong hàn, lúc đó lão phu dựa vào y nghệ tinh thông, kéo lấy Vương gia từ Quỷ Môn quan trở về, từ đó về sau chúng ta có giao tình nồng hậu..." Tấn vương gia ấy… ta cũng đã gặp qua, năm đó ta theo sư phụ trợ giúp cho người, Vương gia kỳ thật là môt lão nam nhân để râu hình chữ bát.
“Vương gia bệnh tốt sau này trở về kinh, này từ biệt chính là năm năm kia.”
--> "Vương gia sau khi khỏi bệnh liền quay về kinh, đến nay từ biệt cũng được năm năm."
Ta cảm giác mình lại muốn chạy xe không liễu.
--> Ta cảm giác như mình lại muốn thả hồn rồi.
“Nhưng là, vào Tấn vương phủ, mới phát hiện chuyện cũng không đơn giản như vậy.” Nếu như ta không có nghe sai, những lời này đã bị nói hai lần.
--> "Chính là, vào Tấn vương phủ, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Nếu ta không nghe nhầm, thì lời này đã nói lần thứ hai.
--> "Chính là, khi vào phủ Tấn vương, lão phu mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy." Nếu ta không nghe nhầm, thì lời này đã nói lần thứ hai?
Ta bắt đầu chính thức chạy xe không, Nhị sư huynh ánh mắt trống rỗng địa gãi gãi bắp đùi, đại sư huynh kiếm lần nữa bị đổi lại đến một cái tay khác.
--> Ta bắt đầu chính thức để hồn phiêu du, Nhị sư huynh ánh mắt vô hồn lại gãi gãi đùi, Đại sư huynh thì tiếp tục đổi tay kiếm.
“Vương gia không biết bị người gian thần làm hại, trong kinh thành tung Tấn vương ông muốn soán vị lời đồn, cho nên Vương gia giả bộ bệnh, cho đòi ta vào kinh.” Rốt cục nói đến trọng điểm.
--> "Không biết Vương gia bị gian thần nào hãm hại, trong kinh thành dấy lên lời đồn Tấn vương gia muốn cướp ngôi, vì vậy Vương gia đã giả bộ bệnh, đòi ta vào kinh." Rốt cục sư phụ cũng nói đến trọng điểm.
--> "Không biết Vương gia bị gian thần nào hãm hại, trong kinh thành dấy lên lời đồn Tấn vương gia muốn cướp ngôi, vì vậy Vương gia đã phải giả bệnh, mời lão phu vào kinh." Rốt cục sư phụ cũng nói đến trọng điểm.
“Soán vị?” Ta nhíu nhíu mày, ý thức được “Soán vị” cái từ này là cái rất bạo tạc tính chất tin tức, cho nên phối hợp với phản ứng xuống.
--> "Cướp ngôi?" Ta nhíu nhíu mày, ý thức được đây là một từ rất nghiêm trọng, nên cũng đè giọng xuống.
“Soán vị a…” Nhị sư huynh cũng học ta, lẩm bẩm tự nói.
--> "Cướp ngôi a..." Nhị sư huynh cũng học ta, thì thào tự nói.
Đại sư huynh hơi cau mày, đây là hắn lâm vào suy tư tượng trưng.
--> Đại sư huynh thoáng nhíu mày, hắn cũng có suy nghĩ tương tự.
“Ừ.” Sư phụ vừa nâng chung trà lên, nhấp một miếng trà. Một lát sau, ta thấy sư phụ để xuống cái chén nhưng không có động tĩnh gì, không chịu nổi tính tình lại hỏi: “Sư phụ, sau đó liệt?”
--> "Phải." Sư phụ lại nâng chén trà, nhấp một miếng. Lát sau, dù đã buông chén trà nhưng sư phu chẳng thêm chút động tĩnh, nhịn không được ta hỏi: "Sư phụ, sau đó thì sao?"
--> "Phải." Sư phụ lại nâng chén trà, nhấp một ngụm. Lát sau, dù đã buông chén trà nhưng sư phụ chẳng thêm chút động tĩnh nào nữa, nhịn không được ta hỏi: "Sư phụ, sau đó thì sao?"
“Ta sẽ trở lại liễu.” Sư phụ nói.
--> "Ta quay trở về." Sư phụ nói.
--> "Lão phu quay trở về." Sư phụ nói.
“Sư phụ nếu như không có việc gì, đồ nhi về phòng trước nghỉ ngơi.” Ta có lệ địa ôm quyền, chuẩn bị xoay người.
--> "Sư phụ, nếu không có việc gì, đồ nhi xin về phòng nghỉ ngơi trước." Ta ôm quyền, chuẩn bị xoay người cáo lui.
--> "Sư phụ, nếu không có việc gì, đồ nhi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước." Ta ôm quyền, chuẩn bị xoay người cáo lui.
“Ta còn chưa nói đến trọng điểm, ” sư phụ gọi ta lại, “Ta lần này trở về, chính là cho các ngươi thay ta thượng kinh thay Vương gia xem bệnh.”
--> "Ta còn chưa nói đến trọng điểm." Sư phụ gọi ta lại, "Lần này ta trở về, chính là để các ngươi thay ta thượng kinh, xem bệnh cho Vương gia."
--> "Lão phu còn chưa nói đến trọng điểm." Sư phụ gọi ta lại, "Lần này lão phu trở về, chính là để các con thay lão phu thượng kinh, xem bệnh cho Vương gia."
“Vào kinh?” Ngay cả miệng cũng không trương trôi qua đại sư huynh rốt cục có điều phản ứng.
--> "Thượng kinh?" Đại sư huynh cuối cùng cũng chịu phản ứng.
“Ta đã ở lại vương phủ một tháng, nữa ngốc đi xuống sẽ bị ngộ nhận là là Vương gia an bài giúp kia soán vị người, hơn nữa trong kinh thành rất nhiều thám tử đã nhớ được lão phu bộ dáng, cho nên về trước tới cho các ngươi thay lão phu vào kinh trợ giúp Vương gia.”
--> “Ta đã ở lại vương phủ một tháng, nếu còn nán lại sẽ bị ngộ nhân là người Vương gia an bài để hỗ trợ cho hắn cướp ngôi, hơn nữa ở kinh thành rất nhiều do thám đã nhớ rõ khuôn mặt của ta, thế nên ta để các ngươi thay ta tiến kinh trợ giúp Vương gia.”
--> "Lão phu đã ở lại Vương phủ một tháng, nếu còn nán lại sẽ bị ngộ nhận là người Vương gia an bài để hỗ trợ cho ngài ấy cướp ngôi, hơn nữa ở kinh thành có rất nhiều do thám đã nhớ rõ khuôn mặt của lão phu, thế nên đành để các con thay lão phu tiến kinh trợ giúp Vương gia."
“Bang giúp Vương gia? Đó không phải là giúp kia soán vị đến sao?” Nhị sư huynh khó được có tốt như vậy liên tưởng lực.
--> "Trợ giúp Vương gia? Thế chẳng phải là trợ giúp cướp ngôi sao?" Nhị sư huynh hiếm khi nói được một câu đúng ý.
--> "Trợ giúp Vương gia? Thế chẳng phải là trợ giúp cướp ngôi sao?" Nhị sư huynh hiếm hoi lắm mới nói được một câu đúng ý như vậy.
“Nói nhảm.” Sư phụ trợn mắt nhìn Nhị sư huynh một cái, “Tấn vương ông làm chính trực, đối với triều đình lại càng trung thành cảnh cảnh, tuyệt không một chút không an phận chi nghĩ.” Nói xong cùng tự giới thiệu mình dường như.
--> "Nói bậy." Sư phụ trừng mắt liếc Nhị sư huynh một cái, "Tấn vương gia xưa nay làm người chính trực, đối với triều đình lại càng trung thành tận tâm, tuyệt không có nửa điểm không an phận." Nói mà cứ như đang tự giới thiệu.
--> "Nói bậy." Sư phụ trừng mắt liếc nhìn Nhị sư huynh một cái: "Tấn vương gia xưa nay làm người chính trực, đối với triều đình lại càng trung thành tận tâm, tuyệt không có nửa điểm không an phận." Nói mà cứ như đang tự giới thiệu.
“Nhưng là, sư phụ ngươi tại sao không mình ở lại đám kia giúp Vương gia đây?” Ta hỏi.
--> "Chính là sư phụ, vì cái gì người không tự mình phù trợ Vương gia?" Ta hỏi.
--> "Nhưng mà… thưa sư phụ, vì cái gì người lại không tự mình phù trợ Vương gia?" Ta hỏi.
Sư phụ thở dài: “Bởi vì ở phủ Vương gia, ta chỉ có một người, cầm không chừng chú ý.” Nói đến nói đi, thì ra là lão đầu này là sợ chết.
--> Sư phụ thở dài: "Bởi vì ở phủ Vương gia, ta chỉ có một mình, không thể lo liệu hết." Nói qua nói lại, nguyên lai lão nhân này cũng là sợ chết.
--> Sư phụ thở dài: "Bởi vì ở phủ Vương gia, lão phu chỉ có một mình, không thể lo chu toàn hết mọi chuyện được." Nói qua nói lại, nguyên lai lão nhân này cũng là sợ chết.
“Nhưng là, chúng ta mấy sư huynh muội cũng đính không được dùng a.” Ta nhắc nhở hắn.
--> "Chính là, chúng ta mấy sư huynh muội cũng gánh vác không nổi a." Ta nhắc nhở hắn.
--> "Chính là, chúng con mấy sư huynh muội cũng gánh vác không nổi a." Ta nhắc nhở hắn.
“Ta biết. Nhưng là, Vương gia thật sự là không đường thối lui liễu, ta cũng không có thể thấy chết mà không cứu.” Vậy thì mình cứu a.
--> "Ta biết. Chính là, Vương gia đã không còn đường thối lui, ta cũng không có thể thấy chết mà không cứu." Vậy sao người không tự mình cứu.
--> "Lão phu biết. Chính là, Vương gia đã không còn đường thối lui, lão phu cũng không thể thấy chết mà không cứu." Vậy sao người không tự mình cứu?
“Sư phụ, chúng ta lúc nào thượng kinh?” Đại sư huynh hỏi, vẻ mặt trầm trọng , ở chỗ này tự hồ chỉ có hắn nhất đầu nhập.
--> "Sư phụ, vậy khi nào thì chúng ta thượng kinh?" Đại sư huynh hỏi, vẻ mặt trầm trọng, tựa hồ như ở đây chỉ có hắn là nhập tâm.
--> "Sư phụ, vậy khi nào thì chúng con thượng kinh?" Đại sư huynh hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ như ở đây chỉ có hắn là thật tâm lắng nghe chuyện này từ nãy đến giờ.
“Minh Thiên Nhất sớm, ” sư phụ vẻ mặt còn hơn hồi nãy nữa muốn ngưng trọng, “Ta đã đem Vương gia chỗ ở địa cho phu xe khai báo tốt lắm, minh Thiên Nhất sớm các ngươi tựu lên đường.” Uy uy uy, nói thật hay giống chúng ta là đi chịu chết giống nhau.
--> "Sáng mai." sư phụ ánh mắt nghiêm nghị nói, "Ta đã dặn dò xa phu (người đánh xe) của Vương gia rồi, sáng mai các ngươi liền khởi hành đi." Này này này, nói vậy chẳng phải giống như đưa chúng ta đi chịu chết sao.
--> "Sáng mai." Sư phụ ánh mắt nghiêm nghị nói, "Lão phu đã dặn dò xa phu của Vương gia rồi, sáng mai các con sẽ khởi hành." Này này này, nói vậy rất giống như đưa chúng ta đến chỗ chết đó?
“Sư phụ ngươi không đi?” Nhị sư huynh hỏi.
--> "Sư phụ, người không đi sao?" Nhị sư huynh hỏi.
--> "Sư phụ, người không đi cùng sao?" Nhị sư huynh hỏi.
“Ta đã nói rồi, bọn họ nhớ được vi sư bộ dạng, không có phương tiện.” Nói đến nói đi thật sự chính là sợ chết a.
--> "Ta đã nói rồi, bọn hắn đã nhớ rõ mặt của Vi sư, như vậy thật không tiện." Nói qua nói lại cũng chỉ là sợ chết thôi.
--> "Lão phu đã nói rồi, bọn hắn đã nhớ rõ mặt của Vi sư, như vậy thật không tiện." Nói qua nói lại cũng chỉ là sợ chết thôi.
Tứ sư đồ lâm vào trầm mặc.
--> Bốn thầy trò rơi vào trầm mặc.
Sư phụ dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, “A Vân, a mộc, ” a Vân là đại sư huynh, a mộc là Nhị sư huynh, “Vi sư mặc dù là đại phu, nhưng cũng biết một ít võ công, cho nên ta mở ra thuốc quán, đồng thời cũng thụ võ…” Nói xong dễ nghe như vậy, rõ ràng đã nghĩ kiếm khoản thu nhập thêm, “Các ngươi từ nhỏ không phải là theo vi sư lên núi hái thuốc chính là theo vi sư học võ, hiện tại, là các ngươi phát huy của mình lúc.”
--> Sư phụ phá tan sự im lặng đầu tiên hô, "A Vân, A Mộc." A Vân là Đại sư huynh, A Mộc là Nhị sư huynh, "Vi sư mặc dù là thầy thuốc, nhưng cũng biết một ít võ công, cho nên ta mở ra y quán này, đồng thời cũng thụ võ..." Nói thì nghe như vậy, nhưng rõ ràng chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm thu nhập, "Các ngươi từ nhỏ không cùng Vi sư lên núi hái thuốc, cũng là cùng Vi sư trao dồi võ công, bây giờ, chính là lúc các ngươi phát huy khả năng của mình."
--> Sư phụ phá tan sự im lặng đầu tiên, nói: "A Vân, A Mộc." A Vân là Đại sư huynh, A Mộc là Nhị sư huynh, "Vi sư mặc dù là thầy thuốc, nhưng cũng biết một ít võ công, cho nên khi lão phu mở ra y quán này, đồng thời cũng dạy võ công cho các con..." Nói thì nghe hay như vậy, nhưng rõ ràng chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền, "Các con từ nhỏ nếu không cùng Vi sư lên núi hái thuốc, cũng sẽ cùng Vi sư trao dồi võ công, bây giờ, chính là lúc các con phát huy khả năng của mình."
“Đồ nhi quyết không phụ sư phụ trọng vọng!” Lượng sư huynh vô cùng có ăn ý địa ôm quyền đáp, mà ta chỉ có thể đứng ở một bên dùng chân tiêm hoa quyển quyển, bởi vì ta từ nhỏ vừa không phụ trách lên núi hái thuốc cũng không phụ trách học võ, ta chỉ phụ trách thuốc tiên.
--> "Đồ nhi quyết không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!" Hai sư huynh cực kỳ ăn ý ôm quyền cùng đáp, ta chỉ có thể đứng bên dùng chân tiêm hoa quyển quyển (vẽ hoa vẽ lá), vì từ nhỏ ta vốn không chịu trách nhiệm lên núi hái thuốc, cũng không chịu trách nhiệm học võ công, ta chỉ phụ trách tiêm thuốc (sắc thuốc) thôi.
“A Thành, ” sư phụ quay đầu nói với ta, “Ngươi tuy là thân nữ nhi, lại có cực kỳ linh hoạt đầu óc, lần này thượng kinh, chính là để cho ra nghĩ kế, đừng làm cho này hai đầu gỗ hư đại sự.” Hắn rốt cục ý thức được của mình hai ái đồ là đầu gỗ liễu.
--> "A Thành." Sư phụ quay sang gọi ta, "Ngươi tuy là thân nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này thượng kinh, chính là muốn ngươi nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hủy đại sự." Thầy cũng ý thức được hai ái đồ của mình vốn là đầu gỗ sao.
--> "A Thành." Sư phụ quay sang gọi ta, "Con tuy là thân nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này thượng kinh, chính là muốn con nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hủy đại sự." Sư phụ cũng ý thức được hai đồ đệ yêu quý của mình vốn là đầu gỗ sao?
“Là, sư phụ.” Ta gật đầu.
--> "Vâng, sư phụ." Ta gật đầu đáp.
“Hai người các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ sư muội, đừng làm cho nàng ra một chút ngoài ý muốn, biết không?” Sư phụ rốt cục nói câu tiếng người.
--> "Hai người các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo hộ sư muội, đừng làm cho nàng gặp bất trắc, biết chưa?" Sư phụ nói câu này thật hay.
--> "Hai người các con nhất định phải hảo hảo bảo hộ sư muội, đừng để cho sư muội của mình gặp bất trắc nào đấy, biết chưa?" Sư phụ nói câu này thật hay nha…
“Là! !” Vẫn là rất có ăn ý đáp lại.
--> "Vâng!" Hai sư huynh lại ăn ý đáp.
Tứ sư đồ lần nữa lâm vào trầm mặc.
--> Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc.
Lại là sư phụ dẫn đầu nói chuyện, “Vi sư biết, chuyến đi này tựu giống như dê vào hang hổ, ” kia tựu không để cho chúng ta đi a, “Các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình, vi sư nhất định ở chỗ này chờ các ngươi bình an trở về.” Nói tương đương chưa nói.
--> Lần này vẫn là sư phụ lên tiếng đầu tiên, "Vi sư biết, chuyến đi này cũng như đi vào hang cọp, " Vậy thì đừng để chúng ta đi, "Các ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình, Vi sư nhất định ở đây chờ đợi các ngươi bình an trở về." Nói mà chẳng khác nào không nói.
--> Lần này vẫn là sư phụ lên tiếng đầu tiên, "Vi sư biết, chuyến đi này cũng như đi vào hang cọp, " Vậy thì đừng để chúng ta đi… "Các con nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình, Vi sư nhất định sẽ ở đây chờ các con bình an trở về." Nói mà chẳng khác nào không nói.
“Sư phụ…” Nhị sư huynh thế nhưng bắt đầu nghẹn ngào, đầu gỗ quả nhiên là đầu gỗ.
--> "Sư phụ..." Nhị sư huynh thế nhưng lại bắt đầu nghẹn ngào, đầu gỗ quả đúng là đầu gỗ mà.
Tứ sư đồ vừa lần nữa lâm vào trầm mặc.
--> Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc.
Lần này để ta làm đánh vỡ, mang theo mong đợi tâm tình: “Sư phụ, ta nghĩ lần này thượng kinh…”
--> Lần này là đến ta lên tiếng, với hy vọng chờ mong: "Sư phụ, lần này thượng kinh con nghĩ..."
--> Lần này đến phiên ta lên tiếng, cùng với hy vọng chờ mong: "Sư phụ, lần này thượng kinh con nghĩ...”
“Không được! Ngươi hay là vẫn duy trì ngươi thân nam nhi thượng kinh.” Sư phụ đích xác là hoả nhãn kim tinh.
--> "Không được! Ngươi vẫn phải duy trì nam trang thượng kinh." Sư phụ nổi giận nói.
--> "Không được! Con vẫn phải duy trì nam trang thượng kinh." Sư phụ nổi giận nói.
“Là ~ sư phụ.” Ta mềm nhũn địa đáp lời.
--> "Vâng ~ sư phụ." Ta yếu ớt trả lời.
Cái này tử lão đầu.
--> Vậy là vẫn phải làm nam nhân.
--> Đồ lão đầu chết tiệt‼!
.