Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Dee S

Dee S
[Cổ đại][Đoản văn] Trường An công tử - Dạ Hạ Nhan Sắc {HOÀN} T-a1

Tác giả: Dạ Hạ Nhan Sắc
Thể loại: đoản văn, HE
Editor: thelittlebee2


Beta: Lang + Dee S


Vì là đoản văn nên xin phép ko cần giới thiệu chi hết, mà trực tiếp Preview 1 đoạn, chụy em nào thấy kích thích  Smile thì cứ nhào vào đọc ngấu nghiến dùm nhóe Very Happy


Preview

“Ta chỉ ngươi làm, cởi quần áo ra.”

“Được!” Không chút suy nghĩ, ta bắt đầu cởi y phục trên người. Đây là ưu điểm lớn nhất của ta, thân thể vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc.

“Đồ ngốc, cởi quần áo của ta!”

“Hả? Đây, đây gọi là trao thân a!” Nghe nàng nói vậy, đầu óc của ta mới bắt đầu chuyển động.

“Nhanh lên, ta, ta trúng xuân dược!”

“Hơ, cái đó, chắc ta giải không được đâu, xuân dược, là, là muốn cái kia a.”

“Sao lại giải không được?”

Ta cắn răng một cái, vẫn là nên nói thật, “Ta, ta không phải nam tử.”

“Ta biết.”

“Hả?”

“Đều là nữ tử, nhanh lên đi!”

“Được!” Ta thuần thục cỡi hết quần áo Lữ Tiểu Bạch, nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng hồng, môi cắn chặt, chậm rãi mở hai…

Dee S

Dee S

CHƯƠNG 1

Ta họ Lý danh Trường An, tự xưng là Trường An kiếm khách, nhưng mọi người đừng gọi ta là Trường An công tử. Cái tên này từng làm ta buồn bực suốt một thời gian dài. Sau chín mươi chín đêm suy tư không có kết quả, ta cố lấy dũng khí đi tìm người tự xưng nhiều mưu trí là tên bạn tốt lưu manh Trương Đản Đản.

Trương Đản Đản là hảo hữu chơi chung từ bé của ta, lại nói tiếp coi như là một đoạn nghiệt duyên, người này từ nhỏ đến lớn, một bụng ý nghĩ xấu, chuyện tốt không làm bao nhiêu, chỉ phá phách là giỏi. Trương Đản Đản thật ra cũng có đại danh, nhưng vì cái tên Đản Đản này dễ đọc thuộc lòng, với lại gọi rất nhiều năm, thế cho nên tên thật của hắn là gì sớm đã bị ta bỏ quên sau đầu.

Thằng nhãi Trương Đản Đản này, ta thỉnh giáo hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi, thế mà hắn còn nhân cơ hội đó mà lừa ta một bữa cơm. Được, xin mời, chỉ cần hắn có thể nói rõ ràng tại sao là Trường An công tử mà không phải Trường An kiếm khách là được.

Tiểu tử kia vừa uống thì người đã đỏ như heo quay, đến dạ dày cũng muốn xuất huyết, còn ôm bầu rượu quyết không buông. Vừa uống vừa nói, “Trường An công tử a, huynh có biết tại sao mọi người gọi huynh là Trường An công tử không?”

“Vô nghĩa, ta tìm huynh chính là muốn hỏi chuyện này, huynh còn hỏi lại ta?”

“Kiếm khách có ai mặt trắng thư sinh, nho nhã như huynh không?”

“Ta có như vậy đâu.”

“Chết tiệt!” Hắn khinh thường chép miệng, “Bình thường huynh thích nói câu gì nhất a?”

“Nói câu gì?”

“Tới đích mới thôi!”

“Tới đích mới thôi là sao?”

“Tới đích mới thôi!” Nói xong, tiểu tử này liền gục xuống bàn.

Này, khá lắm, lừa lão nương hai bầu rượu liền quên đi? Khoan khoan, lão nương? Đúng, mọi người chớ có thấy kỳ lạ, cũng không cần hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề, ngài không nhìn lầm, ta cũng không có nói sai, là lão nương —— Đúng, bản kiếm khách Trường An công tử, là nữ đó —_—|||.

Hành tẩu giang hồ, thân phận nam tử vẫn luôn tiện hơn so với nữ tử. Bản công tử từ ba tuổi đã lăn lộn tại chốn giang hồ đánh nhau, cho nên bây giờ vẫn không có ai biết sự thật bản công tử không phải “Công” (not a man =)))). Về phần “Giang hồ”, cách phía đông thành Trường An  có một hồ nước rộng hơn năm mươi trượng, xung quanh đó có bán nào là “Khương” a “Hồ” a đầy đủ hết. Nói tới đây, ta lại muốn dài dòng một chút, Hồ (bánh hồ) với Khương (bánh gừng) thật là ngon a! (ta cũng không hiểu rõ lắm, đại ý là chơi chữ Giang Hồ thành 2 món bánh Smile)))

Quay về chuyện chính, tiểu tử kia để lại bốn chữ xong liền hôn mê dưới bàn, làm hại ta dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể lôi hắn tha về nhà. Sau đó ta phát hiện, ta vậy mà phạm phải một sai lầm trí mạng, kiếm của ta, để quên ở quán rượu rồi! Tâm của bản công tử đều nhanh hối hận, trong lòng ta đem cái tên Đản Đản chết tiệt kia mắng suốt hai trăm tám mươi mốt, hai trăm tám mươi mốt lần!

Vội vã chạy về quán rượu, phát hiện thanh kiếm kia lại nằm trong tay một vị cô nương trẻ tuổi, cám ơn trời đất a, nàng vẫn chưa rút thanh kiếm kia, hết thảy đều còn kịp!

“Cô nương, thanh kiếm này là của tại hạ.” Ta bước lên phía trước, nói.

“Ồ, ngươi là Trường An công tử?” Nàng nhìn văn tự trên chuôi kiếm, hỏi.

“Đúng là tại hạ.”

“Một thanh kiếm thật tinh xảo, cầm trong tay nhẹ như không, nói vậy nhất định sắc bén vô cùng, chém sắc như chém bùn rồi.”

Ta khúm núm đáp lời, trên trán đọng một lớp mồ hôi lạnh, một lòng thầm nghĩ mau chóng cầm lại kiếm của ta.

Nàng thấy ta gấp không thể chờ vì muốn cầm lại thanh kiếm kia, cũng sẽ không tiếp tục kéo dài.” Đây, kiếm của ngươi.” Nàng nâng kiếm đưa cho ta.

“Tạ ơn ——” tảng đá trong lòng ta rốt cục mới hạ xuống, từ tạ ơn còn chưa nói xong, nàng lại duỗi tay trái ra, đem thanh kiếm kia “Xọet” một tiếng rút ra … Cả quán rượu hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người mở to hai mắt, mặt của ta nhất thời đốt nóng lên, vị cô nương kia cũng ngây ngẩn hết cả người.

Bởi vì kiếm của ta chỉ có chuôi kiếm! Tại sao vậy? Tháng trước nhà của ta bị mất cái búa, nương (mẹ)tiếc tiền mua cái mới nên bảo ta mang củi đi bổ, bất đắc dĩ, ta phải rút bảo kiếm ra đi chặt khúc gỗ vừa thô ráp lại cứng rắn, kết quả, khi bổ tới một nửa, bên trong khối gỗ lại có vật cứng màu bạc, không biết là cái gì mà làm gãy mất kiếm của ta, lại còn gãy đến tận gốc kiếm. Gần đây mang theo thanh kiếm này đều phải thật cẩn thận, sợ gây chuyện. Kết quả hôm nay chuyện thì không gây, nhưng lại làm mất hết mặt mũi. Đầu ta liền “ong” một tiếng lớn, lúc sau ta cố gắng nặn ra một cái tươi cười thập phần miễn cưỡng, ra vẻ trấn định cầm lại kiếm từ tay nàng, ghim vào trong vỏ, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, để lại một câu “Cáo từ” liền nhanh chóng lại không mất tao nhã rút lui.

——————————————{phân cách tuyến xinh đẹp}————————————-

Qua một tháng sau, rốt cục ta cũng đem bảo kiếm trân quý đi tu sửa thật tốt , quán rượu kia cũng không còn đi qua nữa.

Hôm nay tâm tình có chút bực dọc, nương lại sai ta đi mua nước tương, ta liền lặng lẽ chạy tới bụi cây ven đường rút ra bội kiếm “loạn vũ xuân thu” múa may một phen, tới đích mới thôi, tới đích mới thôi, đến tột cùng là có ý gì? Ta một bên suy tư một bên huơ kiếm, kết quả đột nhiên từ trong đám cây vọt ra một người.

“Á!” Người nọ phát ra một tiếng thét chói tai.

“Là ngươi?”

“Là ngươi?”

Ta cùng nàng đồng thời nhận ra đối phương, hóa ra, nàng là cô nương ở tửu quán ngày đó.

Nàng nhìn kiếm trong tay ta, lại nhìn nhìn ta, nhịn không được hé miệng cười. Ta nhìn nhìn kiếm, cũng đột nhiên hiểu được nguyên nhân nàng bật cười. Vì che dấu xấu hổ, Ta vội vàng nói, “Lần trước đi vội vàng, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương.”

“Tiểu nữ tử… Lữ Tiểu Bạch.”

“A, hóa ra là Lữ cô nương, thất kính thất kính.”

“Ngươi cũng có thể… gọi ta là tiểu Bạch cô nương.”

“Hả?” Ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng cũng mỉm cười nhìn ta. Kỳ thật cái kiểu cười này hẳn phải gọi là quái lạ mới đúng, bất quá ai bảo người ta là mỹ nữ, cho nên "quái lạ" cũng biến thành "ngọt ngào".

Thân thể của nàng hơi run rẩy, trên trán mồ hôi nhễ nhại.

“Tiểu Bạch, tiểu Bạch cô nương, ngươi bị làm sao vậy?” Ta nhìn bộ dáng của nàng có chút kỳ quái.

“Ta trúng độc .” Mặt của nàng lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi ứa ra ngày càng nhiều.

“Ơ, vậy làm sao bây giờ?”

“Giúp ta giải độc!”

“Được! Hơ, nhưng mà ta không biết phải làm sao.”

“Ta chỉ ngươi làm, cởi quần áo ra.”

“Được!” Không chút suy nghĩ, Ta bắt đầu cởi y phục trên người. Đây là ưu điểm lớn nhất của ta, thân thể vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc.

“Đồ ngốc, cởi quần áo của ta!”

“Hả? Đây, đây gọi là trao thân a!” Nghe nàng nói vậy, đầu óc của ta mới bắt đầu chuyển động.

“Nhanh lên, ta, ta trúng xuân dược!”

“Hơ, cái đó, chắc ta giải không được đâu, xuân dược, là, là muốn "cái kia" a.”

“Sao lại giải không được?”

Ta cắn răng một cái, vẫn là nên nói thật, “Ta, Ta không phải nam tử.”

“Ta biết.”

“Hả?”

“Đều là nữ tử, nhanh lên đi!”

“Được!” Ta thuần thục cỡi hết quần áo Lữ Tiểu Bạch, nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng hồng, môi cắn chặt, chậm rãi mở hai chân ra.

Đầu óc của ta lại ”ong” một tiếng lớn, đột nhiên nhớ tới trước kia Trương Đản Đản cho ta xem qua một quyển sách, mặt trên có câu “Thanh phong minh nguyệt vô tòng mịch, tham thả đào nguyên động để xuân.”(*) Động xuân… Ta âm thầm lặp đi lặp lại những từ này.

“Ưm, ” Lữ Tiểu Bạch hộc ra một ngụm máu tươi, “Ngơ ngác cái gì, nhanh lên!” mặt Lữ Tiểu Bạch đỏ lên, nửa do dự nửa thúc giục.

“Được!” Ta giống như lấy được hổ phù, dũng cảm dẫn dắt đại quân tiến tới, kỳ thật, toàn bộ đại quân cũng chỉ có một mình ta.

*** HẾT CHƯƠNG 1 ***

(*)Tạm dịch: Một đêm trăng thanh gió mát, chờ người đến khám phá "động xuân", khụ khụ, ai không biết "động" đó là gì, xin giơ tay phát biểu, khụ =="

Dee S

Dee S
CHƯƠNG 2

Thời gian một nén nhang qua đi, Ta cùng nàng đều hồng hộc thở hổn hển.

“Thế nào?” Lữ Tiểu Bạch thật rụt rè hỏi.

“Hả? À, cảnh xuân, cảnh xuân đẹp quá chịu không nổi luôn a!” một câu này của ta, thực có thể là câu cuối cùng của Lý Trường An ở trên đời này a, lúc sau, ta thiếu chút nữa bị Lữ Tiểu Bạch vung kiếm đâm thành tổ ong vò vẽ…

Lữ Tiểu Bạch giết ta thì vui sướng, chứ ta thì sợ tới mức chạy trối chết. Sau chiêu thứ bảy bảy bốn mươi chín, lại đột nhiên “ạch” một tiếng liền ngã xuống mặt đất . Ta ở một bên, tới gần cũng không được, không tới gần cũng không được, chỉ có thể dè dặt hỏi, “Tiểu, tiểu Bạch cô nương, ngươi, ngươi làm sao vậy?” Trên mặt nàng ửng hồng còn chưa lui, hai mắt sung huyết trừng ta, ta sợ tới mức tiểu tâm cũng đều nhảy dựng.

“Ưm” ngực nàng chấn động, lại phun ra một ngụm máu tươi.

“A, tiểu Bạch cô nương, ngươi, sao ngươi vẫn còn hộc máu? Không được rồi, chẳng lẽ vừa rồi không giải sạch sẽ? Nếu không thì…” Ta thề với Quan Thế Âm Bồ Tát, khi nói lời này là thập phần thành khẩn, trăm phần chân thành. Kết quả Lữ Tiểu Bạch thế nhưng trực tiếp đem kiếm cầm trong tay đâm về phía ta!

“Má ơi~” ta sợ tới mức vội vã nâng mông né qua một bên.

“Không được nói lung tung, cẩn thận ta thiến ngươi!”

“Dạ! Aiii, bất quá, ngươi làm sao mà thiến ta được a? Ta cũng không phải…” Nói còn chưa nói xong, Lữ Tiểu Bạch lại dùng ánh mắt giết người trừng ta, ta vội vàng thu lời lại, trong lòng âm thầm cân nhắc, gay rồi, chẳng lẽ phải phế ngón tay ta? Sau này ta làm thế nào ăn cơm mặc quần áo chăm sóc mẹ ta!

“Lại đây đỡ ta đứng lên.”

“Dạ.”

“Bổn cô nương hiện tại cần tĩnh dưỡng, ngươi có nơi nào yên tĩnh không?”

“Nơi yên tĩnh? Nhà của ta a!”

“Được, vậy đi nhà ngươi.”

“Dạ! Ủa? Đi, đi nhà của ta?”

“Sao, có ý kiến gì?” Hai mắt nàng trừng, ta sợ tới mức chân mềm nhũn.

“Không, không, Trường, Trường An cầu còn không được!”

“Hừ, ngươi đừng hòng có ý đồ xấu xa gì!”

Và thế là, ta dìu Lữ Tiểu Bạch trở về nhà của ta.

“Nươnggg ~ ơi ——!”

“Ngươi, cái đứa nghịch ngợm này lại chạy đi đâu chơi, có mang nước tương về không?” Nương nhéo lổ tai của ta quát.

“Nươnggg~” Ta ủy khuất kêu lên, thật là, ta đã lớn như vậy, nương cũng nên ở trước mặt tiểu Bạch cô nương chừa cho ta chút mặt mũi chứ.

“Ơ, vị cô nương này là?” Nương rốt cục chú ý tới Lữ Tiểu Bạch bên cạnh ta.

“Tiểu nữ Lữ Tiểu Bạch, kính chào Lý đại nương.” Hừ, Lữ Tiểu Bạch này ở trước mặt mẹ ta thế nhưng rất biết “giả dạng ngoan hiền”.

“Ai nha, cô nương thật xinh đẹp” mặt mẹ ta cười thành một đóa hoa cúc, hừ, còn ngại nếp nhăn không đủ nhiều a!

“Nương, Lữ cô nương hiện tại thân thể yếu ớt, phải ở nhờ nhà chúng ta vài ngày.”

“Thân mình yếu ớt? Sao lại thế này a? tên thối tha này… Tiểu tử, có phải ngươi lại gây rắc rối gì hay không?” Ta dựa vào, đây là đạo lí gì, sao cái gì cũng đổ thừa ta? Được, Ta liền cho các ngừơi không thể vu khống ta!

“Không phải, là do Lữ cô nương vừa mới… Vừa mới sanh non !”

“Hả!”

“Hả!”

Hai người đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi. Nương kinh ngạc nhìn Lữ Tiểu Bạch, mà trên mặt Lữ Tiểu Bạch nháy mắt từ tái nhợt biến thành đỏ bừng, lại từ đỏ bừng biến thành xanh mét, tiếp theo nàng liền rút kiếm ra, đâm về phía ta.

“Aii, aii, Lữ cô nương, cô, cô phải chú ý thân mình a, đừng múa đao lộng thương, Trường An nhà chúng ta nói chuyện vẫn luôn thẳng thừng cô đừng để trong lòng a. Đại nương ta là người từng trải, cô không cần thẹn thùng, thân thể nữ nhân phải tự mình quan tâm a!”

“Không phải, Lý đại nương, ta, ta…” Mồm miệng lanh lợi như Lữ Tiểu Bạch đột nhiên trong lúc đó trở nên lắp bắp, tay huơ kiếm cũng ngừng giữa không trung, thả cũng không xong không thả cũng không xong.

Ha ha, Ta ở một bên cười thầm, hừ, cho ngươi còn dám ăn hiếp ta!

“Được rồi được rồi, đại nương hiểu mà, đến đây nào, mau vào phòng nằm. Trường An a, con chạy nhanh mua nước tương đi, sẵn tiện mua thêm con gà, cho Lữ cô nương bồi bổ thân thể!”

Ta nóiii ba tháng ngẫu nhiên làm gà cho ta nhấm nháp nương đều luyến tiếc, kết quả thế nhưng liền vì một Lữ Tiểu Bạch, nương phải làm gà?!

Mua đồ vật này nọ trở về, ta đẩy cửa vào nhà, “Nương, nước tương và gà đều mua rồi… Aiii? Nương, sao người lại khóc? Ơ Lữ Tiểu Bạch, sao ngươi cũng khóc?” Nhìn bốn mắt nước mắt lưng tròng, ta có chút mơ màng.

“Aiii, Trường An a, Tiểu Bạch là một hài tử đáng thương, sau này con phải đối với nàng thật tốt a!” Nương một bên nước mũi một bên rơi lệ nói.

“Hả? Sao nàng ta lại liên quan tới con?” Ta đầy bụng nghi ngờ.

“Đứa nhỏ hỗn trướng này, sao lại nói thế, chuyện tốt mình làm còn không chịu thừa nhận!”

“Hả? Con, Con đã làm cái gì?” Ta có chút chột dạ.

“Đứa nhỏ đáng chết này, có phải muốn nương chấp hành gia pháp hay không a! Nhanh lên, hảo hảo hầu hạ Tiểu Bạch!”

“Aiiii, nương…” Nương trừng mắt liếc nhìn ta một cái, ta sợ tới mức nhanh chóng đem câu kế tiếp nuốt trở vào.

“Nương đi làm gà, con lo chăm sóc Tiểu Bạch đi!”

“Dạ!”

Nương đi ra ngoài, ta cùng lữ Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao. Vẫn là nàng mở miệng trước, “Lý Trường An, Ta thực hâm mộ ngươi, có một người mẹ như vậy.”

“Hâm mộ ta? Không phải đâu đại tỷ, phiền muốn chết, ở đó mà hâm mộ.”

“Ngươi đang ở trong phúc mà không biết mình có phúc!” Lữ Tiểu Bạch cho ta một cái xem thường.

“Nè, rốt cuộc ngươi đã nói gì với mẹ ta vậy? Sao bà lại bắt ta phải chăm sóc ngươi a?”

“Chỉ nói là, chuyện mà ngươi làm là chuyện tốt.” Lữ Tiểu Bạch cười gian tà.

Lưng ta đều đã đổ mồ hôi hột, “Ngươi, chẳng lẽ ngươi đã nói ra chuyện kia của chúng ta rồi?”

“Nói rồi.”

Sấm sét giữa trời quang! “Ngươi, sao cái gì ngươi cũng dám nói a!”

“Ngươi cũng nói ta sanh non, ta còn có cái gì không dám nói?”

“Ách, đúng, nhưng ngươi cũng không nên, aiiii, chuyện này làm sao bây giờ, mẹ ta cũng bị ta tức chết rồi! Hai nữ nhân…”

“Cũng không cần bi quan như vậy. Ta nói ta từ nhỏ chính là cô nhi, một người lưu lạc, đói rét tự lo. Rốt cục gặp được một nam tử tự nhận có thể phó thác cả đời, kết quả hắn lại phụ ta, làm cho ta mang thai đứa bé sau đó lại vứt bỏ ta. Lúc sau gặp ngươi, sau đó ta lại khờ dại nghĩ đến có thể cùng ngươi tự định chung thân, không nghĩ tới, ngươi là… Sau đó ta muốn đi tìm cái chết, được ngươi ngăn cản đúng lúc, nhưng đứa bé lại không còn. Cho nên, Lý đại nương nghe xong, liền bảo ngươi phải hảo hảo chăm sóc ta!”

“Ta không tin, ngươi đúng là miệng đầy lời nói dối!” Ta giận đến nỗi bốc khói.

“Để làm chi, rõ ràng là ngươi chiếm "tiện nghi", thế nào, hiện tại còn muốn chối cãi a?” ánh mắt sắc bén của Lữ Tiểu Bạch lại bắn về phía ta.

“Hơ, không, không phải. Nhưng mà lúc đó là do ngươi yêu cầu, với lại Ta, ta cũng vì cứu ngươi…”

“Hừ, ” Lữ Tiểu Bạch khẽ cười lạnh, “Ngươi yên tâm đi, Ta sẽ không quấn quít lấy ngươi, sau khi thân thể khỏe lên ta sẽ rời đi.”

“Nhưng mà…Không phải là ngươi với ta đã…”

“Hừ, sao ta lại buồn cười như thế được, cũng tuyệt sẽ không ở chung với một nữ tử.” Lữ Tiểu Bạch nói thập phần khẳng định. Ta nghe xong cũng hiểu được, ờ, vốn lẽ, nên là như vậy, nhưng mà, nhưng mà tại sao lại cảm thấy có chút đau lòng vậy chứ?

*** HẾT CHƯƠNG 2 ***

Dee S

Dee S

CHƯƠNG 3

Rốt cục lúc đó Lữ Tiểu Bạch tại sao lại trúng xuân dược, ta vẫn chưa hỏi nàng. Ta cảm thấy, nếu nàng muốn nói, thì tự nàng sẽ nói cho ta biết; nếu nàng không muốn, ta có bức nàng thế nào, nàng cũng sẽ không nói. Bất quá ta muốn cảm thán một chút, hiện tại mặc dù là đại Đường thịnh thế, nhân dân an cư lạc nghiệp, nhưng trong xã hội vẫn còn có không ít côn đồ vô lại muốn tìm cách sàm sỡ các cô nương. Nhìn xem, vẫn là Lý Trường An ta có dự kiến trước, liền giả dạng làm nam tử, bớt đi biết bao phiền não, lại còn có thể tự do ra vào “xóm làng chơi”!

“Aiiii, Trường An công tử, gần đây huynh đều ở đâu mà lão không thấy bóng dáng vậy?” Ta đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy giọng Trương Đản Đản.

“Chính là tiểu tử ngươi!” Ta một phen nắm cổ áo hắn, “Ngươi đúng là tên tiểu tử xấu xa, lừa ta một chầu rượu, ta còn không đánh ngươi sao!”

“Ai nha, chuyện nhỏ, huynh đệ ta hôm nay thắng vài ván, đi, ta mời huynh chầu rượu, đi nào!”

“Aiii, ta, ta còn có việc a!”

“Còn việc gì, đi thôi!” Trương Đản Đản không đợi ta phân minh, một tay nắm ta lôi đi .

“Ây nha ~ Trường An công tử a, ngài đã lâu không đến, có phải đã quên Như Yên hay không a?” Hồng Mãn Lâu Như Yên nhích lại gần.

Aiii, Ta sợ nhất là gặp nàng. Lần trước gặp đúng lúc nàng bị một tên đại hán vừa xấu xí vừa cao to đen hôi dây dưa, ta sử dụng kiếm thuần thục giải quyết hắn, từ đó về sau, Như Yên liền bám ta không rời. Chắc nàng sẽ không thật sự cho rằng ta có ý gì với nàng đó chứ! Nếu sớm biết, nếu sớm biết đã để cho Trương Đản Đản ra tay, ta âm thầm giúp thì tốt rồi.

“Như, Như Yên” Ta vội vàng thu lại nét mặt, loại bỏ vẻ mặt nhăn nhó cố gắng nặn ra một cái tươi cười.

“A, Trường An huynh, huynh cùng Như Yên vào phòng chậm rãi nói chuyện, huynh đệ ta đi tìm Tiểu Thúy a!”

“Ê, nè,Trương Đản Đản, ngươi đừng chạy…”

“Trường Annnn~” thanh âm của Như Yên thiếu chút nữa làm tan chảy luôn xương cốt của ta.

“Như, Như Yên,Ta, chúng ta trước, uống, uống rượu đi.” Ta lắp bắp nói với nàng, muốn dùng rượu chuốc say nàng, lúc sau, ngà ngà say, là ta có thể thoát thân rồi ! (thật ngây thơ, người ta làm kỹ nữ mà đòi chuốc rượu ==”)

“Được, Trường An, chúng ta vào trong chậm rãi uống.”

“Ờ,ở ở ngoài này uống, không khí thật tốt, liền, liền ở ngoài này uống, Ta, Ta uống trước kính nàng một chén!” Ta vội vàng bưng lên một chén rượu nuốt xuống.

“Hi, Trường An công tử không cần vội vã như vậy, xem khuôn mặt nhỏ nhắn uống đến đỏ bừng. Nếu một hồi say, làm thế nào bồi người ta a~” nương của ta a, thanh âm này của Như Yên sao còn lợi hại hơn kiếm của Lữ Tiểu Bạch nữa vậy! Phi phi, thật là xui, sao lại cố tình nhớ tới nàng rồi! Bất quá, Ta lại thật sự hy vọng lúc này có thể xuất hiện kiếm của Lữ Tiểu Bạch, bởi vì ta tình nguyện bị đâm thành tổ ong vò vẽ, cũng không nguyện cùng Như Yên…

“Trường An, ngài uống chậm chút~” Như Yên ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sao ta lại cảm thấy được rượu đưa tới càng ngày càng nhiều? Vì không cho Như Yên tới gần ta, ta chỉ có thể liều mạng uống rượu, uống uống, đã cảm thấy trời đất quay cuồng .

“Hơ, Như Yên, sao lại có hai người vậy a?” Ta chỉ vào Như Yên nói.

“Trường An, ngài uống say rồi~” Như Yên cười hì hì.

“Sao thế được, nói bậy! Ta, Ta không có say, còn rất thanh tỉnh!”

“Đúng đúng đúng, ngài thật sự thanh tỉnh, đi nào, để cho Như Yên bồi Trường An vào phòng chậm rãi uống…” Nói xong, Như Yên đã đỡ Lý Trường An vào phòng.

Như Yên lẳng lặng nhìn Trường An ngủ say, nhịn không được hai má đều ửng hồng. Trường An, ngài cũng biết Như Yên đối với ngài…

“Lý Trường An! Ngươi đi ra cho ta!” Nói xong, cánh cửa liền bị một cước đá văng.

“Ai da, ngươi là ai a, sao lại xông loạn…”

“Tránh ra!” Hóa ra là Lữ Tiểu Bạch, nàng một phen đẩy Như Yên ra, lập tức đi tới bên giường, chỉ thấy Lý Trường An một thân mùi rượu, đang nằm ở trên giường ngáy ngủ.

“Chết tiệt, ngươi đứng lên cho ta!” Nói xong, Lữ Tiểu Bạch bưng một chậu nước lạnh liền hướng vào Lý Trường An tạt xuống!

“Oaa, sao, sao lại thế này?” Lý Trường An đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Lữ Tiểu Bạch, nàng sửng sốt một chút, “Hơ, sao ngươi lại, lại ở đây…”

“Trường An”

“A? Như Yên? Nơi này là?”

“Hừ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, mau cùng ta về nhà!” Lữ Tiểu Bạch nói xong lại nhéo lỗ tai Lý Trường An.

“Ôi, nhẹ thôi, nhẹ thôi!”

“Đứng lại! Ngươi là ai? Nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi xem Hồng Mãn Lâu là nơi nào?” Như Yên quắc mắt nhìn trừng trừng, trừng Lữ Tiểu Bạch. Lý Trường An núp ở sau lưng sợ tới mức không dám mở miệng.

“Ta tới bắt phu quân về nhà, còn muốn lý do gì?” mặt Lữ Tiểu Bạch không đổi sắc, tỉnh bơ nói cứ như thật. Lý Trường An nghe xong câu này lắp bắp kinh hãi, nhìn Lữ Tiểu Bạch ngẩn người.

“A, Trường An, ngài, ngài đã thành thân rồi sao?” khuôn mặt thanh tú của Như Yên lập tức hoa dung thất sắc.

“Hả? Không, không có, không phải, nàng, Ta…” Lý Trường An cả kinh vội vàng giải thích.

“Nhưng mà, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chưa nghe qua Trường An đã thành thân, ta xem ra là ngươi đơn phương tình nguyện, còn chưa có xuất giá phải không?” Như Yên lại đúng lý hợp tình.

“Cái gì, ngươi nghĩ sao vậy?” Lữ Tiểu Bạch lại nhéo lổ tai Lý Trường An một cái nói, “Mẹ chồng ta đều gặp qua, hiện tại ta đang ở trong nhà Trường An! Bất quá xuất giá có là gì, chúng ta đều đã gạo nấu thành cơm !”

“A, ngươi nói bậy!”

“A, ngươi nói bậy!”

Lý Trường An cùng Như Yên trăm miệng một lời, quát.

Mặt Lữ Tiểu Bạch lập tức đen dần, nàng ghé lại gần tai Lý Trường An hung hăng nói, “Ta đây là đang giúp ngươi! Chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi nàng sao?” Lý Trường An nghe xong, ngẩng đầu đối diện ánh mắt hoài nghi của Như Yên. Nàng quyết nhẫn tâm, rốt cục gật đầu, chấp nhận lời nói của Lữ Tiểu Bạch.

“Lý Trường An! Thật không ngờ rằng, ngươi, ngươi có thể là người như thế!” Ánh mắt Như Yên tuyệt vọng mà tê tâm liệt phế, nàng xoay người tông cửa xông ra.

“Như Yên, Ta…” Lý Trường An cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.

“Xong rồi, về nhà đi.” Lữ Tiểu Bạch phủi phủi tay, túm Lý Trường An đi rồi.

“Sao ngươi lại ở nơi này a?” Ta nhìn Lữ Tiểu Bạch, thần tình nghi vấn.

“Ta còn muốn biết tại sao ngươi lại ở nơi này! Rõ ràng là đi mua đồ, thế nhưng lại đi Hồng Mãn Lâu, nếu ta không đi tìm ngươi, còn không biết chừng chút nữa có thể xảy ra chuyện gì.”

Ta ngượng ngùng nói, “Cái đó, là tại Trương Đản Đản kéo ta đi vào, bằng không ta ưu tú như thế, là thanh niên tốt a, sao có thể đến nơi này được?”

“Xì, lúc này giả trang thật ngây thơ, không đi qua thì làm sao Như Yên lại đối với ngươi quen thuộc như vậy a, xem ra người ta là thật lòng thích ngươi, kết quả bị ngươi làm tổn thương đến hồn phi phách tán, thật sự là đáng thương a~” Lữ Tiểu Bạch lại bày ra bộ mặt từ bi, bộ dáng mèo khóc chuột.

“Nè, ngươi đừng làm người ta hiểu lầm! Lý Trường An ta đi đắc chính, làm đắc đoan, không sợ ngươi vu oan giá họa!”

“Vậy ngươi nói xem, Như Yên kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Là bởi vì lần trước ta đi ngang qua Hồng Mãn Lâu, nàng bị một tên vô lại dây dưa, Ta giúp nàng giải vây… Aiiii, ngươi hỏi rõ ràng như vậy để làm chi?”

“Sao, như thế nào, không được hả?” Lữ Tiểu Bạch có chút nói lắp. Ha, Ta vui vẻ, trong lòng Lữ Tiểu Bạch nhất định có quỷ, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Như thế nào, hay là ngươi thật sự cho rằng mình là vợ của Lý gia?” Ta vuốt càm, cười như không cười nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.

“Cái mặt dê xồm, bốp!”

“Ôi, ngươi đánh thật a!” Ta vuốt má trái nóng rát.

“Không dây dưa với ngươi nữa, nhanh đi nấu cơm!”

“Sao lại sai ta…”

“Ngươi nói cái gì?” Lữ Tiểu Bạch tà trừng mắt.

“Ta nói là, ngươi muốn ăn cái gì a, hôm nay đổi khẩu vị thanh đạm được không?”…

Thật không khí phách, Lý Trường An —_—|||


*** HẾT CHƯƠNG 3 ***

Dee S

Dee S

CHƯƠNG 4

Lữ Tiểu Bạch ở nhà của ta hơn nửa tháng, cuối cùng cũng chịu đề xuất cáo từ. Vậy mà nương lại giữ nàng ở lại hết một tháng, nói cái gì nữ nhân sanh non đối với thân thể là thương tổn lớn nhất, cái gì lần đầu tiên sanh non về sau phải cẩn thận rồi đủ thứ chuyện linh tinh, ta ở bên cạnh nhàm chán gãi ngứa, hừ, ta thấy thân thể nàng ta "dũng mãnh" như thế chỉ cần tĩnh dưỡng ba ngày là được rồi, làm gì cần tới một tháng. Lữ Tiểu Bạch kia, chỉ vì ta thấy mẹ ta nhiệt tình, nên mới miễn cưỡng giữ ngươi lại thôi đó.

“Trường An a, lại đây, nương với con thương lượng chuyện này chút.” Nương thần bí nói.

“Chuyện gì ạ?” Vểnh tai lên rồi lại hếch mũi một cái.

“Cái con nha đầu này sao lại lỗ mãng như vậy a, bỏ tay xuống đi!” Nương nhéo lổ tai ta một cái.

“Ôi, nhẹ thôi nhẹ thôi, con bỏ thì được rồi.” Ta cực không tình nguyện buông tay.

“Trường An a, nương cảm thấy nhân phẩm Lữ cô nương kia thật không tệ.”

“Nương, con mắt nào của người cảm thấy nàng không tệ?”

“Đứa nhỏ này, nói thế sao được, nương dùng hai con mắt, con làm sao vậy?”

“Được, cho dù nàng không tệ đi, vậy thì sao?”

“Nương muốn, nhận nàng làm con gái.”

“Gì? Nhận nàng làm con gái? Có một đứa con gái còn chưa đủ a?” Ta kinh ngạc đến không thể tin được vào tai mình.

“Con? Con là con trai của ta a.”

“Gì cơ, ai nói con là con trai của nương, con mới là con gái của nương, từ trong bụng nương đi ra, con gái chính hiệu trăm phần trăm!”

“Hừ, người khác đều nghĩ con là con trai, trừ ta với con ra, còn có ai biết con là một cô nương?”

“Nói, nói cũng phải, bất quá, nương, đang êm đẹp sao đột nhiên phải nhận nàng làm con gái?”

“Hủm? Aiii, Ta, chuyện đó, con, các con không phải đã gạo nấu thành cơm rồi sao, nương làm như vậy là thay con phụ trách Lữ cô nương rồi đó!”

“Cái gì! Nương, nương bị sốt hay sao vậy? Người ta còn chưa bắt con phụ trách, nương phụ trách cái gì chứ? Hơn nữa, nàng cũng mới sanh non…”

“Được rồi, con cho là ta mù chắc, con làm như nương không biết, nàng ta vốn không phải sanh non, là con đoạt đi đêm đầu tiên của người ta!”

“Hả? Nương, làm sao mà người biết được?”

“Hừ, dám lừa nương, con hả, còn non lắm!”

“Nương, con đây là vì cứu người…”

“Nương biết a, cho nên nương phải giúp con giữ Lữ cô nương lại.”

“Nhưng mà nương a, hai chúng con đều là nữ tử, làm sao…”

“Nuôi dưỡng con hai mươi năm nay, còn không biết con sao?! Đời này con có thể ngoan ngoãn lập gia đình cho ta thì quỷ tin a! Giả nam nhân còn giả giống .”

“Hắc hắc, nương, Trường An không lấy chồng, Trường An cả đời ở cùng nương!”

“Thôi đi, nương nửa thân mình đều xuống mồ, còn có thể cùng con bao lâu? Nương sợ là sợ con ở trên trần gian tịch mịch, cho nên giúp con tìm vợ!”

“Nương…” Trong lòng ta đột nhiên một trận quay cuồng, thanh âm nhịn không được có chút nghẹn ngào, nương, người nghĩ thật chu toàn cho con.

“Bốp, ” nương vỗ mạnh sau lưng ta, “Đừng có khóc sướt mướt với ta, lớn như vậy rồi, còn ra thể thống gì nữa!”

“Nương, người xuống tay nặng quá a!”

“Tranh thủ a, nương với con nghiêm túc nói.”

“Con nghe đây.”

“Vậy rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý?”

“Con, thật ra con không có vấn đề gì, liền xem phía Lữ Tiểu Bạch kia…”

“Yên tâm, nương đã nói với nàng. Nương trước nhận nàng làm nghĩa nữ, chờ hai con ở chung rồi dần dần bồi dưỡng tình cảm, rồi sau này để cho nàng trở thành vợ của Lý gia ta chính là chuyện thuận lý thành chương. Về sau nếu hai con tịch mịch, thì xin một đứa trẻ về mà nuôi” Nhìn nương khi nói chuyện nhìn vào mắt ta, đột nhiên phát hiện, hóa ra ánh mắt luôn luôn vẩn đục của nương lại trong suốt như thế.

“Đứa ngốc, nhìn cái gì, nói đi a.” Nương lại đưa tay vỗ nhẹ đầu của ta.

“Ai nha, biết rồi biết rồi, liền theo ý nương mà lo liệu.” Ta bất cần nghiêng đầu đi, khóe mắt cũng đã nóng lên.

Từ đó, nương nhận Lữ Tiểu Bạch làm nghĩa nữ. Mỗi khi Lữ Tiểu Bạch đề xuất phải đi, nương luôn lấy đủ loại lý do giữ nàng lại. Ngày ngày ta lại tiếp tục cùng Lữ Tiểu Bạch đấu võ mồm tranh cãi ầm ĩ, tuy rằng mỗi ngày như vậy làm cho ta hao tổn tinh thần hao tổn sức khỏe, nhưng ta lại cãi không biết mệt.

Một ngày nọ, ta mới mua đồ trở về, phát hiện trong nhà có một người đến. Thần sắc Nương và Lữ Tiểu Bạch đều là lạ.

“Trường An a, đây là sư phụ của Tiểu Bạch, coi như là dì của con, lại đây chào hỏi đi.”

“Hừ, không cần! Tiểu Bạch, chúng ta đi!”

“Ơ, cái người này sao lại nói năng như vậy chứ? Bọn ta chọc giận gì bà sao?” Hành động của bà ta chọc giận ta, nương ôn tồn nói chuyện với bà ta, vậy mà bà ta lại vô lễ như thế.

“Hừ, đối với loại người này, ta không cần lễ phép.”

“Bà yêu quái, đại gia cho bà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt chứ gì!”

“Ngươi, ngươi nói cái gì? Thế nhưng dám gọi ta là bà yêu quái?! Thật là một đứa tiểu tử láo toét không biết trời cao đất rộng! Xem ra không giáo huấn ngươi một chút là không được!”

“Hừ, sợ bà sao, mặt bà già chát cằn cỗi, không biết bao nhiêu là nếp nhăn. Trước kia ta vẫn nghĩ chỉ có mẹ ta là cây hoa cúc già, hiện tại xem ra bà mới hoàn toàn xứng đáng là cây hoa cúc già!”

“Đứa Xú tiểu tử này!”

“Đứa Xú tiểu tử này!” Nương và bà yêu quái kia cùng quát ta một lúc.

Không xong, tình thế cấp bách, bao nhiêu lời trong lòng nói ra tuốt luốt. Ta xấu hổ nhìn nương nhếch miệng, “Nương a, người là hoa cúc mùa thu, còn rất tươi tốt! Còn bà ta, là mùa đông mới đem ra phơi nắng!”

“Tiếp kiếm!”

“A, Trường An cẩn thận!” Lữ Tiểu Bạch đứng một bên đột nhiên hô lên.

“Hừ, ” Ta thong dong rút ra bội kiếm bên hông, nào ngờ võ công của bà yêu quái kia lại thập phần cao siêu, căn bản ta chưa kịp rút bảo kiếm ra, kiếm của bà ta đã đâm trúng ngực của ta.

“Trường An!” Nương thất thanh hô.

Ta nhắm chặt mắt lại, chờ khỏanh khắc kiếm kia đâm vào .

Ơ? Sao vẫn chưa đâm trúng? Ta trộm mở một con mắt, thế nhưng phát hiện, Lữ Tiểu Bạch đang chắn trước người ta!

“Hả? Tiểu Bạch, ngươi, ngươi hà tất phải làm vậy?” Ta nửa đau lòng nửa nén giận, nhìn áo trắng của nàng bị máu nhiễm đỏ.

“Tiểu Bạch, sao con lại làm vậy?” bà yêu quái cũng thập phần kinh ngạc, bà ta không thể ngờ được đồ đệ thân yêu của mình thế nhưng sẽ chắn một kiếm thay cho ta.

“Sư, sư phụ, Tiểu Bạch… đã là người của nàng …”

“Cái gì?” Thân mình bà yêu quái rõ ràng chấn động, lui lại phía sau mấy bước.

“Này, điều này sao có thể, ngươi, các ngươi không thể!”

“Sư phụ, muốn trách thì trách đồ nhi đi, đồ nhi nhất thời sơ sẩy bị mấy tên lưu manh hạ xuân dược, nhờ, nhờ có nàng, đồ nhi mới may mắn thoát khỏi…”

“Chết tiệt! Lý Trường An là con của Lý Tĩnh Lan! Các ngươi là thân tỷ muội a!” (chị em ruột)

“Hả!”

“Hả!”

Trong lúc nhất thời, ta cùng Lữ Tiểu Bạch đều ngây ngẩn cả người.

“Nương, đây là… ?” Lữ Tiểu Bạch cũng là con gái của nương? Con gái ruột? Chúng ta, chúng ta là thân tỷ muội?

Chỉ thấy nương gật gật đầu, nói “Trước kia ta cũng không biết, cho đến khi thấy sư phụ của Tiểu Bạch, ta mới biết được, Tiểu Bạch đúng là con gái ruột của ta.”

Cái gì! Ta thế nhưng, thế nhưng lại đem lòng yêu chính thân tỷ tỷ của mình? Hơn nữa, ta còn cùng nàng… Aaa, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Nương lại chậm rãi mở miệng nói, ”Sư phụ của Tiểu Bạch, cũng chính là Lý Tĩnh Tâm là thân sinh muội muội (em gái ruột) của ta.”

Thân sinh muội muội? Trong lòng ta lại cả kinh, ngẩng đầu phát hiện Lữ Tiểu Bạch cũng đang nhìn ta, thân muội muội của ta… Lòng không chỉu nổi đả kích mà đau không thôi, nàng, tại sao nàng có thể là thân muội muội của ta chứ?

“Sự tình, còn phải nói đến hơn hai mươi năm trước. Ta, Tĩnh Tâm cùng Lữ đại ca ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tất cả mọi người đều cho rằng ta cùng Lữ đại ca là một đôi trời đất tạo nên, nhưng là, chỉ có Tĩnh Tâm không nghĩ như vậy. Bởi vì…” ngữ khí Nương có chút chần chờ, bà nhìn thoáng qua Lý Tĩnh Tâm, Lý Tĩnh Tâm lại chẳng thèm để ý đến bà. Cái bà yêu quái này, hừ!

“Bởi vì Tĩnh Tâm, nàng yêu ta.” Nương bình tĩnh nói. Ta lại cảm thấy da đầu run lên, nàng yêu nương của ta? Nàng là thân muội muội của nương a! Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đầu tiên là thân muội muội của mẹ ta yêu thượng bà, hiện tại lại là ta đã yêu thân muội muội của ta? Ông trời a, ngài đang đùa ta sao?

“Tĩnh Tâm cực lực cản trở ta cùng Lữ đại ca, nhưng nhiều người như vậy làm sao để yên cho một tiểu nha đầu hồ nháo, cuối cùng ta cùng Lữ đại ca vẫn thuận lợi kết thành vợ chồng. Tĩnh Tâm thương tâm muốn chết, không lâu sau liền bỏ nhà đi, mà Lữ đại ca lại vì bệnh lao mà sớm đi. Ngay ngày hạ táng Lữ đại ca, Tĩnh Tâm đã trở lại, nàng thay đổi, trở nên lãnh khốc vô tình. Nàng chém bị thương vài người lúc trước cực lực cản trở nàng, còn mang Tiểu Bạch đi, mang đi, con gái của ta.” Nương quay đầu nhìn lữ Tiểu Bạch, ánh mắt dịu dàng lạ thường. Thậm chí là một loại vẻ mặt ta cũng chưa từng thấy qua.

“Nương, ” Lữ Tiểu Bạch nhịn không được khóc lên, nhào vào trong lòng nương.

“Con ngoan, đừng khóc, a.” Nương vỗ nhẹ Lữ Tiểu Bạch, trong mắt tràn đầy tình thương đến vô tận .

“Hừ, chuyện xưa nói xong, người cũng nên tan đi.” Bà yêu quái nói ra một câu lạnh như băng, “Tiểu Bạch, con muốn theo ta, hay là ở đây, với thân đệ đệ của con, hả?”

“Tĩnh Tâm, muội sai lầm rồi.” Nương gằn từng tiếng nói, “Trường An là một đứa con gái.”

“Hả? Là nữ sao? Vậy các nàng còn…” miệng bà yêu quái kinh ngạc thiếu chút nữa rụng xuống đất. Bà ta dùng sức lay vai của Lữ Tiểu Bạch. Lữ Tiểu Bạch hé ra gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng, thế nhưng vẫn gật đầu.

“Trời ạ, đây rốt cuộc tạo ra nghiệt yêu gì! Tỷ tỷ, chúng nó thật không hỗ là con gái của ngươi a!” Lúc bà yêu quái nói lời này mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa.

“Ta nói còn chưa nói xong” nương chậm rãi nói, “Trường An, không phải con gái của ta.”

Cái gì? Lúc này đến lượt ta ngây ngẩn cả người, Ta không phải con gái của nương?

“Trường An, nương không thể không nói, kỳ thật, con là do nương nhặt được…” Ánh mắt nương có chút chói mắt, tựa hồ mang theo áy náy.

Ta là, ta là đứa bé nhặt được? Không, không có khả năng, nương tuy rằng thích đánh ta thích mắng ta, nhưng ta biết, nương kỳ thật rất thương ta, làm sao mà ta có thể do nương nhặt được chứ?

“Trường An, là thật, con…”

“Đừng nói nữa! Con không muốn nghe!” Ta rống to lên, dùng tay che lổ tai lại chạy ra khỏi nhà.

“Trường An…” thanh âm của nương càng ngày càng nhỏ.

*** HẾT CHƯƠNG 4 ***

Dee S

Dee S

CHƯƠNG 5

Đêm, trong trẻo mà lạnh lùng. Hình ánh trăng phản chiếu trong hồ nước, rất sáng, loan loan Nguyệt Nha, giống như nương tươi cười. Ơ, tại sao ta lại nhớ tới nương, cái người, thu dưỡng ta.

“Đang nghĩ gì đó?” thanh âm Lữ Tiểu Bạch ở sau lưng sâu kín nói.

“Oa, đột nhiên xuất hiện zậy, ngươi muốn hù chết ta a!” Ta nổi giận đùng đùng nói.

“Đúng vậy a, là ta không đúng, dọa tới Trường An công tử, tiểu nữ tử ở trong này chịu tội với ngài.” Lữ Tiểu Bạch cười mỉm nói, bày ra tư thế chân thành.

“Ngươi tới để làm chi?” Ta tức giận nói.

“Tới xem ngươi một chút thôi.”

“Xem ta để làm chi?”

“Ùm, người ta một ngày không gặp, có điểm nhớ nhung thôi.”

“Ơ, học ai nói mấy câu buồn nôn như vậy?”

“Học ngươi đó, hết thảy thói xấu của ta đều học từ ngươi hết!”

“Ta không tin, Ngươi vu khống ta!”

“Đều là học từ ngươi hết đó!” Lữ Tiểu Bạch thè lưỡi.

“Không để ý tới ngươi nữa.” Bị nàng chọc cho trong lòng rối ren hết.

“Sao vậy ta, trước kia không biết là ai giống ruồi bọ cả ngày vây quanh bổn cô nương kêu vo ve, bây giờ bổn cô đương chủ động đến đây, ngươi lại muốn bỏ đi sao?”

“Ai mà thèm, mau mau về nhà với nương của ngươi đi!”

“Ngươi về với ta.”

“Ta về với ngươi làm gì, đó là nương của ngươi, không phải nương của ta!”

“Nếu là nương của ta, đương nhiên cũng là nương của ngươi a!”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi là tướng công của ta a!”

“Cái gì!” Ta thật sự bị hù dọa, não của Lữ Tiểu Bạch này bị cháy khét rồi hả?

“Giờ sao, nghĩ muốn chối bỏ a, Ta nói cho ngươi biết, không thể không phụ trách. Nếu ngươi không phụ trách …”

“Không phụ trách thì sao?”

“Ta liền thiến ngươi!”

“Làm sao thiến?” Ta đột nhiên vui vẻ, chọc cho nàng nói tiếp.

“Chính là đem ngươi… A, cái tên vô lại nhà ngươi!” Lữ Tiểu Bạch kịp phản ứng, giơ nắm tay lên đánh ta.

“Làm gì a, là tự ngươi nói nha.” Ta lại cười hì hì không hề đứng đắn.

“Vậy ngươi, không còn giận nữa phải không? Trường An, theo ta về nhà đi.”

Ta lại nghĩ tới chuyện kia, tiếp tục vặn vẹo, “Không thèm.”

“Đi thôi~” Lữ Tiểu Bạch bắt đầu làm nũng.

“Nói không là không!”

“Lý Trường An, ngươi đứng lên cho ta!” Lữ Tiểu Bạch rốt cục phát hỏa .”Ngươi có tư cách gì mà đòi phát hỏa a?”

“Sao ta lại không có tư cách?” Ta cũng phát hỏa, nổi giận đùng đùng nói.

“Nương nhặt ngươi trở về, một mình nuôi ngươi lớn lên, ngươi tự xem lại ngươi đi, có điểm nào làm cho nương bớt lo? Cả ngày không phải gây chuyện thì cũng là sinh sự, làm cho nương luôn phải vì ngươi mà lo lắng đề phòng! Chỉ biết đi theo một đám “hồ bằng cẩu hữu” lêu lổng, ngươi có biết mỗi lần ngươi gây rắc rối là nương phải giả lã đi xin lỗi làm cho người ta bỏ qua? Hết ăn lại nằm, gọi ngươi đi mua đồ ngươi cũng có thể mua cả ngày, Không bao giờ thấy ngươi kiếm tiền về, chỉ toàn ném tiền ra cửa thôi, ngươi cho rằng tiền là trên trời rơi xuống hả!” Lữ Tiểu Bạch cũng cực kỳ tức giận, buổi nói chuyện giống như bão táp, làm cho ta thông suốt tất cả.

Cẩn thận ngẫm lại lời của nàng, mỗi câu ta đều chú ý, thật ra ta cũng không oán giận gì cả. Nương nhặt ta về, đúng là nhặt được cho mình một cái đại phiền toái. Không khỏi nhớ tới đủ mặt tốt của nương, nương dặn dò, nương lải nhải, nương nghiêm khắc, nương dịu dàng…

“Trường An, theo ta về nhà đi.” Lữ Tiểu Bạch đi tới, nhẹ nhàng kéo tay ta lại.

“Ta, Ta không còn mặt mũi trở về.” thanh âm của ta giống như muỗi lầm bầm.

“Lo gì, ngươi sớm đều luyện thành đứa quậy phá!” vẻ mặt Lữ Tiểu Bạch bất cần.

“Nè, Lữ Tiểu Bạch, nói chuyện dễ nghe chút có được không!”

“Sao nào, ngại khó nghe ngươi tìm người khác đi a!” Lữ Tiểu Bạch lại cãi nhau với ta.

“Hừ, bản công tử đông người theo đuổi, còn sợ tìm không thấy người? Ngày mai ta phải đi Hồng Mãn Lâu tìm…”

“Ngươi dám?” Lữ Tiểu Bạch đưa tay vỗ vỗ bội kiếm ở thắt lưng. Ta lại im bặt.

“Theo ta về nhà đi, chạy nhanh, còn rề rà, cẩn thận ta “làm” ngươi!” Hừ, nha đầu kia học thông minh, biết đem thiến sửa thành “làm”.

Vẫn thường nghe người ta nói rằng, nữ nhân là nguồn gốc của những rắc rối, thật sự là một chút cũng không sai. Kỳ thật nương là thật tâm yêu di nương Tĩnh Tâm, chính vì ngại rằng các nàng là thân tỷ muội nên mới không thể không gả cho người khác. Di nương hiểu không ra chân tình của nương, đối với nương từ yêu hóa thành phẫn nộ, mang Tiểu Bạch đi. Bất quá hiện tại thì tốt rồi,cả hai đều đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, giờ đây hai người hòa hợp như một.

Về phần ta cùng Tiểu Bạch, vẫn như trước, vẫn cãi nhau ầm ĩ như cũ không hề yên tĩnh. Bất quá, nói nhỏ cái này, có lần không cẩn thận để cho Tiểu Bạch du ngoạn “Hoa viên bí mật” của ta, nàng liền yêu luôn cõi yên vui này, và từ đó, hoa viên của ta không còn ngày nào được "yên bình" nữa...

*** HOÀN ***

Bà con cô bác, ai đi qua xin để lại chút like, để tại hạ có nghị lực cống hiến thêm nhiều truyện nữa ạ XDDDDD Very Happy

Sponsored content


Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết