Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Dee S

Dee S
[Cổ đại][Đoản văn] Trường can hành - Khai Thiểu {HOÀN}  4vgs9x

TRƯỜNG CAN HÀNH
Tác giả: Khai Thiểu

Edit: Esley
Beta: Dee S

Thể loại: Cổ đại, HE, nữ phẫn nam trang, thanh mai trúc mã
Độ dài: 3 chương

Giới thiệu


Truyện lấy cảm hứng từ bài thơ "Trường can hành" của nhà thơ nổi tiếng Lý Bạch. Tác giả mượn 4 câu đầu của bài thơ làm văn án nên nay Dee S cũng xin mượn 8 câu đầu của bản dịch thơ để mở ra câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã này  Surprised

Tóc em vừa chấm bờ vai
Bẻ hoa dưới ánh ban mai trước nhà
Chàng từ cưỡi ngựa trúc qua
Nghịch đùa tung quả mơ hoa quanh giường.

Trường Can cùng ngụ lân hương
Hai ta đâu biết vấn vương là gì !
Mười bốn em bước vu quy
Về bên chàng có biết chi là tình...




Nguồn dịch thơ: http://sondao.vnweblogs.com/post/25840/314093

Dee S

Dee S

Chương 1. Đại hôn


Đại Minh, mùa xuân, tháng giêng, năm Tuyên Đức.

Quốc gia được Hoàng đế cần chính cai quản chăm lo nên ngày càng phồn thịnh. Mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, người người đều biết. Ninh Thành nằm ở phía nam xa xôi, an phận nằm ở đông nam bộ của Minh Triều, giáp ranh với biển, giao thông thuận lợi, hơn nữa người dân lại giỏi về kinh thương cho nên khắp cả Ninh Thành đều tràn đầy vẻ phồn thịnh xa hoa, không nơi nào sánh bằng. Mà hôm nay, khắp đường phố treo đầy đèn lồng đỏ, lọt vào trong tầm mắt đều là sắc mặt vui mừng, hoan hỉ của bá tánh bình dân, có người ngồi xung quanh, có người thì đứng thẳng, ai ai cũng tràn đầy hào hứng bàn luận về hỉ sự ngày hôm nay. Hỉ sự cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng lại là ngày đại hôn cháu nội của Đại Tướng quân trấn thủ biên cương, Trầm Nghị Nghiêm.

Nói đến vị đại tướng này, dân chúng Ninh Thành không ai là không giơ ngón tay cái lên khen ngợi, Trầm tướng quân anh dũng thiện chiến, lại không hề kể công kiêu ngạo, rất được tiên hoàng trọng dụng. Trời sanh bản tính lại điềm đạm, nên đã sớm rút lui khỏi quan trường, nhận một chức quan nhàn hạ, cũng xem như là cáo lão hồi hương, trở về cố hương là Ninh Thành làm một tướng quân trấn giữ thành trì. Tiên đế ghi nhớ công ơn ông cả đời chinh chiến trên sa trường, nên năm nay ban cho ông tước vị nhất đẳng công thần, thể hiện lòng tín nhiệm của hoàng gia đối với lão tướng quân.

Tiếc thay lão tướng quân lại bạc phúc, không có con trai nối dõi tông đường, hài tử duy nhất đã tử chiến sa trường hy sinh vì nước. Lưu lại đứa cháu gái duy nhất, tên là Nhược Thi. Vị Trầm tiểu thư này cũng vô cùng đặc biệt, không những dung mạo xinh đẹp tuyệt trần xuất chúng, mà còn có tư chất thông minh từ nhỏ, cầm kì thi họa không có gì là không giỏi. Càng hơn nữa là, ngày thường nàng chẳng những luôn cư xử hữu lễ mà tấm lòng còn như Bồ Tát, mỗi tháng đều thí cháo tặng dược, luôn tận tình giúp đỡ dân chúng Ninh Thành. Bá tánh trong thành liền tôn sùng vị tiểu thư tài mạo song toàn lại có tâm địa Bồ Tát này như tiên tử hạ phàm. Còn lão tướng quân thì không cần phải nói đến, đối với đứa cháu gái duy nhất này, ông rất xem trọng, nếu nói ông xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, thì e rằng còn phải hơn thế nữa.

Việc Trầm tiểu thư bất phàm xuất chúng này xuất giá, làm sao có thể không biến thành chuyện cả thành đều biết đây? Ngươi hỏi tân lang là ai? Vậy không khỏi quá thiển cận rồi. Người may mắn lấy được Trầm tiểu thư không ai khác, chính là hài tử từ nhỏ đã được định hôn ước với Trầm gia, cũng là đương kim tân khoa Trạng Nguyên gia, Đỗ Thanh Trúc. Nói đến vị Đỗ thiếu gia này, ban đầu cũng là xuất thân con nhà danh tướng, nhưng chẳng may năm đó xảy ra đảo chính, thế gia nhà cao cửa rộng cũng vì vậy mà trở nên sa sút. Đỗ gia cùng Trầm gia là bà con xa, Trầm gia bất kể lời khuyên can của dòng họ, vẫn giữ vững lập trường, giúp đỡ Đỗ gia. Chẳng những vậy, lão tướng quân còn chủ trì đại cục, hứa gả đứa cháu gái duy nhất cho Đỗ thiếu gia, kỳ vọng cùng ưu ái như vậy có thể được xem là chuyện vui sướng nhất thế a.

Bất quá Đỗ thiếu gia nào phải người tầm thường, vừa đỗ tân khoa Trạng Nguyên, đã dám đứng trên đại điện thản nhiên khước từ ý muốn của Thánh Thượng chiêu hắn làm Phò Mã gia. Đây chính là mạo hiểm không sợ đầu rơi xuống đất. Trang Nguyên gia lại còn nói trong lòng đã có ý trung nhân, mặc cho cả triều khiếp sợ, thế nhưng Thánh Thượng không hề tức giận. May mắn Hoàng Thượng là một vị minh quân, biết rõ đầu đuôi câu chuyện, chẳng những không hề trách tội, người lại còn khen ngợi Trạng Nguyên gia thật to trước mặt các bá quan văn võ, không những vậy còn mở kim khẩu tứ hôn, càng làm người người phải chú ý đến đại hôn ngày hôm nay.

Đỗ phủ lại trở thành thế gia nhà cao cửa rộng như trước, là nhờ vào Đỗ Thanh Trúc đã dùng mười năm gian khổ đèn sách, một lần nữa khôi phục lại phồn vinh. Ngày nay, trong ngoài sân vườn được bao bọc bởi một màu đỏ thẫm diễm lệ, đèn lồng đỏ treo cao, những giấy cắt hình chữ hỷ được dán đầy khắp các cửa phòng. Các tân khách đã sớm đi vào đại sảnh, bàn luận sôi nổi, tiếng nói cười không ngớt, nói về hôn lễ của đôi trai tài gái sắc này. Nhưng bên trong thư phòng lại có một thiếu niên không hề bị lây nhiễm bởi không khí náo nhiệt bên ngoài của mọi người. Mặc dù hắn đã khoác lên mình bộ hỷ bào đỏ thẳm, những hoa văn trước ngực áo được may bằng tơ vàng vô cùng tinh xảo, càng làm tăng thêm sự vui mừng của ngày đại hỷ. Thế nhưng đôi mắt hắn lại xuất hiện vô số tơ máu, hậu quả do những đêm dài mất ngủ, còn khuôn mặt thì lại mang theo vẻ u sầu khó nói.

Hắn chính là nhân vật chính trong ngày đại hôn hôm nay, tân khoa Trạng Nguyên gia, Đỗ Thanh Trúc. Đỗ Thanh Trúc lòng tràn đầy mâu thuẫn, hôm nay chính là việc hắn không muốn đối mặt nhất, bái đường thành thân, hắn cùng Nhược Thi bái đường thành thân, từ sâu thẳm đáy lòng làm sao hắn có thể không muốn. Hắn yêu nàng, yêu nàng từ bé, khi hắn vừa mới quen biết tiểu biểu muội, yêu nàng từ những lần nàng luôn từng bước từng bước một đi theo phía sau hắn, ngọt ngào, tinh tế gọi một tiếng Thanh Trúc biểu ca. Cho đến khi nàng lớn, hắn lại càng không thể không động lòng trước một nữ tử có dung mạo xinh đẹp xuất chúng như vậy. Khi hắn mười tuổi hắn biết được nàng sẽ là thê tử của hắn, thê tử là gì? Lúc trước hắn từng hỏi phụ thân như vậy, phụ thân nói cho hắn biết, đó chính là một người sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh hắn. Khi đó hắn vui vẻ nở nụ cười, chỉ cần Nhược Thi vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, thì hắn sẽ  không sợ bất cứ điều gì, chỉ là lúc ấy hắn không hề để ý, trong đáy mắt của phụ thân có chút bồn chồn.

Sau đó, hắn rốt cục hiểu được sự bồn chồn ấy là do nguyên cớ gì, năm hắn mười bốn tuổi, vào một ngày hè oi bức nóng nực, hắn lại sảng khoái nghênh đón chân tướng trớ trêu làm thay đổi vận mệnh cả đời của hắn. Đáng lẽ hắn chỉ muốn hảo hảo cùng Nhược Thi họa một bức tranh, nhưng khi vừa đứng dậy lấy bút lại nghe thấy nữ nhi bên cạnh đột nhiên bật tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói biểu ca bị thương. Cũng may mẫu thân hắn xuất hiện kịp lúc, trấn an Nhược Thi xong lại kéo hắn vào trong phòng. Đoạn đối thoại sau đó với mẫu thân làm cho hắn cả đời khó quên. Song thân của hắn vì muốn chấn hưng gia tộc, nên để cho hài nhi duy nhất nữ phẫn nam trang mười bốn năm. Từ nhỏ đến lớn, không có một ai nói qua với hắn, hắn thật ra là nữ nhi. Chân tướng này nực cười biết bao, nàng trải qua một cơn bạo bệnh ước chừng một tháng, suy nghĩ suốt một tháng nàng mới có thể chấp nhận số phận an bài, từ đó trở đi, nàng cự tuyệt không cho Nhược Thi đến gần. Nàng không để ý đến tiểu cô nương nhỏ hơn nàng bốn tuổi, đôi mắt mỗi ngày đều chứa đầy lệ quang, luôn trốn ngoài cửa lặng lẽ dõi theo nàng, nàng vẫn tỏ ra hờ hững vô tâm. Mãi cho đến khi, Nhược Thi từ bỏ mới thôi.

Nàng vốn định sau khi thành niên sẽ tìm cách hủy bỏ hôn sự này, cũng không nghĩ rằng trời không toại lòng người. Bốn năm sau, phụ thân của nàng do thường xuyên đau ốm mà tạ thế, phụ mẫu tình thâm nghĩa trọng, nửa năm sau, mẫu thân cũng theo phụ thân rời bỏ nàng, trước khi tạ thế mẫu thân còn bắt nàng phải lập lời thề tuyệt đối không được hủy bỏ hôn ước, vì đại nghiệp chấn hưng gia tộc. Đó là thân sinh mẫu thân của nàng, tuy rằng đây là chuyện tàn nhẫn nhất đối với nàng, nhưng làm sao nàng có thể lạnh nhạt cự tuyệt lời dặn dò trước khi chết của mẫu thân. Nên nàng đành phải trái lương tâm mà gật đầu đáp ứng, dù cho tâm tư muốn hủy bỏ hôn ước của nàng vẫn chưa dứt. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng dùng mọi cách để bái sư học nghệ, đi khắp đại giang nam bắc tìm kiếm các nhân sĩ văn học nổi tiếng đương thời, khi nàng học thành tài trở về đã là chuyện của bốn năm sau đó. Mà chuyện đầu tiên nàng làm sau khi quay về chính là đi Trầm gia bái phỏng.

Trầm lão gia tính tình nóng nảy, vừa thấy tôn tế nữ tương lai hai mươi hai tuổi mới trở về, trong lòng chứa đầy lửa giận, vừa thấy nàng đến liền chửi ầm lên, thúc giục nàng trước hết mau chóng thành hôn. Ngay lúc nàng muốn yêu cầu hủy bỏ hôn ước, lại nhìn thấy Nhược Thi. Một thiếu nữ mười tám tuổi, nét đẹp của một thiếu nữ sắp trở thành nữ tử đều toát ra từ người nàng. Tóc đen xỏa dài được búi lên một cách đơn giản, thân mặc một bộ váy dài màu thủy lam, bộ dáng thanh nhã thoát trần phối cùng dung nhan tuyệt sắc. Dung mạo của nàng càng đẹp hơn khi mang theo sự kinh hỉ lúc gặp lại Đỗ Thanh Trúc, bất quá cảm xúc ấy lại thoáng qua như một lần chớp mắt, nàng chậm rãi hướng về phía Thanh Trúc chào hỏi, vẫn là câu Thanh Trúc biểu ca, nhưng không phải thanh âm ngọt ngào, tinh tế khi xưa, thay vào đó là thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, Đỗ Thanh Trúc nghe thấy liền hoàn toàn hồn bay phách lạc, lời nói thoái hôn kia đã sớm biến mất không còn thấy tung tích, chỉ lưu lại vẻ mặt thất thần của nàng.

Đỗ Thanh Trúc nghĩ đến đây mới hoàn hồn lại, bất đắc dĩ nở nụ cười. Nhược Thi, nếu nàng không đáng yêu đến vậy, có phải ta sẽ dễ dàng buông nàng ra hơn không? Cũng chỉ có nàng, từ khi ta còn nhỏ đã chiếm một địa vị trong lòng ta mà không có bất kì ai có thể dao động được. Trở về Ninh Thành được nửa năm, mỗi khi nàng lấy hết dũng khí, muốn đi đến Trầm phủ nói rõ ràng, thì Nhược Thi lại xuất hiện, luôn mang theo ý cười nhìn nàng, mãi cho đến khi nàng đem toàn bộ suy nghĩ vứt ra sau đầu. Không cần nhiều lời hoa mỹ, chỉ cần một câu của Trầm Nhược Thi cũng đã đủ làm cho Đỗ Thanh Trúc nàng không thể quên, cũng không thể buông. Ba tháng trước, nàng quyết định thượng kinh đi thi, mà Trầm Nhược Thi chỉ nói duy nhất một câu, chính là cứ cách bảy ngày phải gởi một phong thư về, mà khi đó nàng không biết bị cái gì mê hoặc tâm trí, cứ như vậy mà ngây ngốc gật đầu đồng ý, thẳng cho đến khi nàng rời khỏi Ninh Thành mới hoàn hồn lại, nàng còn nhớ rõ, ngay cả Tiểu Ngũ Tử từ nhỏ luôn đi theo bên cạnh nàng cũng cười bảo nàng là úy thê[1]. Nhưng mà nàng liền bởi vì hai chữ này mà âm thầm vui vẻ chờ đợi, Nhược Thi sẽ là thê tử của nàng sao?
[1]úy thê: kẻ sợ vợ

Nhưng mà lý trí cuối cùng cũng kéo nàng trở về thực tại, bắt nàng phải lạnh lùng đối mặt với phần tình cảm không nên có này, cho nên trong vòng nửa năm số phong thư nàng gửi đi rất ít, có những khi nàng viết ít đến độ ngay cả bản thân đọc cũng đau lòng không thôi, huống chi là người đọc. Nhưng Trầm Nhược Thi lại vẫn như trước, nàng chưa bao giờ lãnh đạm cũng như không có tính khí muốn đùa giỡn qua ai, trong những bức thư luôn dặn dò cẩn thận, quan tâm chu đáo, làm cho ý niệm nhiều năm Thanh Trúc luôn đặt trong đầu cũng dần bị thâm tình của nàng đàn áp. Khoa cử đối với Thanh Trúc mà nói cũng giống như tình cảm nàng dành cho Nhược Thi, đơn giản, rõ ràng, nhiều năm qua nàng khổ công đèn sách, hơn nữa lại có tư chất hơn người, Trạng Nguyên liền lấy đến tay dễ dàng như vậy. Trong khoảnh khắc đó, nàng cũng không hề cảm thấy vui sướng bao nhiêu, đó là nguyện vọng của song thân nàng, không phải của nàng. Khi đó, một khuôn mặt quen thuộc mà nàng đã sớm khắc ghi trong lòng lại hiện ra, chỉ có một cái nhăn mày, hay đơn giản là một nụ cười của người đó, mới đủ khả năng lay động trái tim nàng.

Rồi sau đó nàng lên triều yết kiến[2], thiên tử cao cao tại thượng quan sát đánh giá nàng, ra đề mục trắc nghiệm đối đáp, các phương diện nàng đều không chê vào đâu được. Long nhan vui mừng, hạ chỉ muốn chiêu nàng làm Phò Mã gia. Ngay lúc đó, nàng lập tức nhớ đến khuôn mặt khổ sở rưng rưng nước mắt mà trước đây đã từng nhìn trộm nàng. Chuyện tổn thương như vậy nàng nhất quyết không thể để xảy ra lần thứ hai. Vì vậy nàng lập tức quỳ xuống, thẳng thắng cự tuyệt Hoàng Thượng ban hôn. Hoàng Thượng hỏi nàng tại sao, nàng nói chính vì trong lòng sớm đã có ý trung nhân, nàng đem đầu đuôi câu chuyện giữa Trầm gia và Đỗ gia thành thật kể lại rõ ràng rành mạch, nói xong còn nhấn mạnh Trầm gia đối với Đỗ gia có ân, Hoàng Thượng nghe vậy liền chậm rãi bình tĩnh trở lại, còn lập tức mở kim khẩu tứ hôn.
[2]yết kiến: là lễ Trạng Nguyên lên triều bái kiến hoàng đế, được gọi tắt là yết kiến.

Nàng đang thả mình trong dòng suy nghĩ, thì bị tiếng gõ cửa kéo trở về thực tại, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú bước vào, bộ dáng như thư đồng, hơi hơi cau mày bước đến gần nàng, tiếng bước chân vội vã vang lên. Lúc này Đỗ Thanh Trúc mới xoay người, cầm lấy chiếc mũ đang đặt trên bàn sách, đội lên đầu, rồi đi thẳng ra cửa phòng, Tiểu Ngũ Tử theo sát phía sau, hắn thấy chủ tử mấy ngày gần đây không hề tươi cười, chắc không phải là hồi hộp quá đó chứ.
Bên phía Trầm phủ, trong khuê phòng tú lệ, một nữ tử thân mặc hỷ bào màu đỏ, ngồi ngay ngắn trước gương. Chỉ thấy vẻ mặt nàng không biểu hiện nhiều cảm xúc, nở nụ cười yếu ớt để các hỷ nương tùy ý giúp nàng trang điểm thật đẹp, vì ngày trọng đại này cả đời chỉ có một lần duy nhất, không thể không diễm lệ, làm cho dung mạo tuyệt sắc của nàng càng trở nên xinh đẹp không ai sánh bằng. Nàng giống như tiên tử hạ phàm làm cho nô tỳ cận thân Thủy nhi, vừa mới bước vào cửa đã nhìn đến thất thần. Nàng sững sờ đứng một lát, mới sực nhớ tới chuyện quan trọng phải làm, lập tức nói: “Tiểu thư, cô gia đã đến, lão gia bảo ngài lên kiệu.” Các hỷ nương vừa nghe thấy, liền lập tức vội vàng nháo nhào lên, kiểm tra lại trang phục tân nương, xác định không còn thiếu sót gì mới trùm hỷ khăn lên đầu Trầm Nhược Thi.

Thủy nhi mỉm cười nhìn tiểu thư mặc một thân hỷ phục, dù đã bị hỷ khăn che mặt lại nhưng vẫn toát ra vẻ duyên dáng như vậy, lát nữa tiểu thư nhất định là sẽ làm cho cô gia kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nàng còn nhớ rõ ràng, bộ dáng ngây ngốc của cô gia sau khi đi học nhiều năm trở về nhìn thấy tiểu thư. Hôm nay tiểu thư vẫn tỏ ra lãnh đạm bình tĩnh như mọi khi, bất quá Thủy nhi lập tức chú ý đến bộ dáng nắm chặt hai tay của tiểu thư nhà mình, cúi đầu cười, hóa ra tiểu thư cũng rất là hồi hộp.

Ngay sau đó, Trầm Nhược Thi cứ như vậy được hỷ nương dìu dắt dẫn đường, chậm rãi rời khỏi nơi mười chín năm qua nàng đã từng được sinh ra và lớn lên, trong lòng chợt cảm thấy sầu não, bất quá nàng cảm thấy vui sướng nhiều hơn, rốt cuộc nàng vẫn được gả cho hắn, mà không! Là nàng.

Đoàn người chậm rãi đi đến cửa, ngoài cửa tiếng nhạc trong nháy mắt lại vang lên khắp trời, lão tướng quân hai mắt hơi phiếm hồng, dùng đôi bàn tay thô dày nhưng tràn đầy ôn nhu nắm lấy tay Trầm Nhược Thi, vui vẻ nói câu chúc mừng nàng. Giờ đây Nhược Thi mới chân chính cảm thấy nỗi bi thương của ly biệt, đôi bàn tay này đã dẫn dắt, nuôi lớn nàng, ly biệt như vậy làm sao nàng có thể không cảm thấy thương tâm. Đỗ Thanh Trức đứng bên cạnh đã sớm không muốn thấy nàng như vậy, hai hàng lông mày nhanh chóng nhíu chặt, bước đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy Nhược Thi. Lão tướng quân lập tức lớn tiếng nói: “Tiểu tử, phải đối đãi với bảo bối của ta thật tốt, nếu ngươi dám làm ra chuyện gì có lỗi với Nhược Thi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Ông nói xong, còn dùng vẻ mặt uy hiếp, Đỗ Thanh Trúc dĩ nhiên liền dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đáp ứng, mới làm cho lão tướng quân hơi bình thường lại một chút, gọi hỷ nương đỡ tân nương tử lên kiệu.

Đỗ Thanh Trúc nhìn Nhược Thi bước lên kiệu xong mới sực nhớ, hướng về phía lão tướng quân chắp tay hành lễ, thấy lão nhân gia xua tay ý bảo không cần đa lễ, mới đi về phía ngựa cưỡi, nhảy lên ngựa. Âm nhạc liền nổi lên, so với lúc nãy còn muốn náo nhiệt, vui mừng hơn, cả đội ngũ đón dâu cũng bắt đầu đi về hướng Đỗ Phủ.

*** HẾT CHƯƠNG 1 ***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha, đoản văn nho nhỏ, mong mọi người ủng hộ


Dee S

Dee S
CHƯƠNG 2.  Đêm động phòng hoa chúc


Hai nhà cách nhau cũng không xa, nhưng Đỗ Thanh Trúc lo sợ kiệu của Nhược Thi đi nhanh sẽ làm nàng mệt nhọc, nên cố tình thả ngựa thật chậm. Không lâu sau, gia đinh Đỗ gia đang đứng xếp hai hàng chờ đợi bên ngoài cửa phủ, nghe được tiếng chiêng trống vang khắp trời, một đội ngũ đón dâu dần dần xuất hiện trong tầm mắt, tất cả đều vui mừng hớn hở, một thiếu niên cưỡi bạch mã dẫn đầu đoàn người đi đến đại môn trước phủ. Dọc theo hai bên đường đi đã có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, chớ nói chi là đến trước cửa Đỗ Phủ. Khi mọi người thấy kiệu hoa sắp vào cửa, cũng không biết ai đó ở trong đám đông hô to, đám người vốn đang nháo nhào, mất trật tự lập tức nhường đường cho kiệu hoa thuận lợi được đưa đến trước cửa Đỗ Phủ, chỉ điều này thôi cũng có thể thấy được địa vị của Trầm Nhược Thi trong cảm nhận của dân chúng Ninh Thành.

Đỗ Thanh Trúc đã sớm xuống ngựa, chậm rãi bước đến gần kiệu hoa, chờ cho hỷ nương nói xong câu nói cát tường mới nhẹ nhàng đá cửa kiệu, lúc này, hỷ nương liền chậm rãi đỡ tân nương tử rời khỏi kiệu hoa. Trên mặt Đỗ Thanh Trúc hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng mà ngay cả bản thân nàng cũng không hề hay biết, nhận lấy dải lụa đỏ do hỷ nương đưa tới, chậm rãi dẫn Nhược Thi vào phủ. Nhạc khúc hoan hỉ lại vang lên thật náo nhiệt, mọi người xung quanh không ngừng lớn tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay không ngớt. Khóe môi Đỗ Thanh Trúc bất giác lại hiện rõ ý cười càng nồng đậm hơn, nàng nắm chặt lấy dải lụa đỏ, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn người bên cạnh có đuổi kịp nàng hay không, vẻ mặt ân cần này của nàng, ngay cả Thủy nhi đang đứng cách đó không xa cũng không nhịn được mỉm cười thầm nghĩ, cô gia của nàng thật là thú vị.

Cả hai người đi vào nội đường, vừa mới dừng lại, hỷ nương đã bắt đầu cử hành nghi thức bái đường, bởi vì song thân của Đỗ Thanh Trúc đã qua đời nên hai bái đầu tiên chỉ là đơn giản qua loa, đến khi phu thê giao bái, Đỗ Thanh Trúc có hơi hồi hộp, hành lễ với vẻ mặt căng thẳng, mà khuôn mặt Trầm Nhược Thi được che dưới lớp hỷ khăn cũng không khá hơn, nhưng nhờ có khăn che lại mà vẻ hồi hộp của nàng không bị mọi người nhìn ra. Mãi cho đến khi hỷ nương vui mừng hô lên lễ hoàn, cả hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó đôi tân nhân lập tức được hỷ nương dẫn đường đi vào động phòng hoa chúc, Đỗ Thanh Trúc nhìn Nhược Thi vẫn còn đội hỷ khăn trên đầu, gian nan chậm rãi được dẫn đến ngồi xuống giường, nàng không quên căn dặn Thủy nhi ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc Nhược Thi, rồi mới xoay người rời khỏi phòng.

Có thể nói là quá trình lễ thành hôn đối với tân nương tử xem như đã xong, nhưng đối với tân lang thì chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Đỗ Thanh Trúc mời từng nhóm quan khách vào ngồi dự yến tiệc trong hoa viên, rồi bắt đầu đi đến từng bàn một mời rượu. Theo tập tục của Ninh Thành, yến tiệc giữa trưa chỉ là cơm rau dưa đạm bạc, tiệc chính là vào buổi tối. Vì vậy, sau tiệc kính rượu vào giữa trưa mọi người sẽ quay về nhà nghỉ ngơi chờ đến yến tiệc buổi tối. Vừa chạng vạng Tiểu Ngũ Tử đã vào phòng đánh thức Đỗ Thanh Trúc để chuẩn bị cho buổi yến tiệc tối nay, nàng vừa mở mắt liền hỏi: “Thiếu phu nhân đã dùng bữa chưa?” Tiểu Ngũ Tử dường như đã dự đoán được thiếu gia sẽ hỏi câu này, liền lên tiếng trả lời: “Từ sáng sớm Ngũ Tử đã đi căn dặn nhà bếp, xem chừng bây giờ chắc thiếu phu nhân đang dùng bữa.” Đỗ Thanh Trúc nghe vậy mới cảm thấy hơi hơi yên tâm, thoải mái nở nụ cười dù rằng đầu nàng đau như búa bổ, đứng lên cũng thấy khó khăn.

Ngoài cửa, tiệc rượu đã bắt đầu khởi xướng, nhân vật quan trọng trong bữa tiệc tối nay là lão tướng quân cũng đã sớm đến dự. Đỗ Thanh Trúc bước đến trước mặt ông quỳ xuống hành lễ, sau khi được ông gật đầu đồng ý bảo không cần đa lễ mới đứng lên, tuyên bố khai tiệc. Yến tiệc vào buổi tối quan trọng hơn, nên mời rượu đương nhiên cũng nhiều hơn so với buổi trưa. Phần lớn các quan khách có mặt tại đây đều là danh môn vọng tộc ở Ninh Thành, cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi để ý đến đệ nhất mỹ nhân Ninh Thành - Trầm Nhược Thi, nên có người thì chúc phúc, có người thì hâm mộ, cũng có người ghen tị. Trong lúc tất cả bọn họ đều tiến lên xếp thành một đoàn người thật dài, liên tục chuốc rượu làm Đỗ Thanh Trúc uống đến tối tăm mặt mày. Đầu hơi lắc lư như muốn ngã, không ngừng xua tay từ chối. May mắn thay lão tướng quân vẫn không muốn đêm nay động phòng mà cháu gái bảo bối của mình lại phòng không chiếc bóng, liền lên tiếng kêu gọi mọi người buông tha Đỗ Thanh Trúc.

Vì thế mọi người mới mỉm cười thoái lui, Tiểu Ngũ Tử tay mắt lanh lẹ thừa lúc những người khác còn chưa đến mời rượu, liền gọi một vài nha hoàn đến cùng nhau đỡ tân lang đã uống say đảo hướng về phía phòng tân hôn. Tuy rằng Tiểu Ngũ Tử rất khó khăn để dìu một người đang say, nhưng hắn vẫn hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, nhẹ nhàng gõ cửa, giải thích rõ mới dám dìu Đỗ Thanh Trúc tiến vào phòng, đỡ Đỗ Thanh Trúc đặt xuống mép giường tân hôn rồi mới lui xuống. Trầm Nhược Thi nghe thấy tiếng đóng cửa mới vén hỉ khăn lên, nhìn ý trung nhân đang nằm trên giường một cách trìu mến, nàng luôn che giấu cảm xúc của mình và chưa từng ở trước mặt ai thoải mái lộ ra vẻ mặt như vậy. Nàng biết tân hôn đương nhiên phải uống rượu, nhưng lại không nghĩ tối nay Đỗ Thanh Trúc lại uống say bí tỉ đến vậy, ngay cả hỉ khăn cũng phải để nàng tự mình tháo xuống.

Nhìn người nằm trên giường vẻ mặt không được khỏe, tâm nàng cũng cảm thấy xót xa, nàng bước xuống giường, cầm lấy khăn tay treo trên giá cách đó không xa, thấm một ít nước trong chậu, vắt sơ qua, rồi mới bước đến cạnh giường, dịu dàng lau sạch khuôn mặt của Đỗ Thanh Trúc. Nàng biết rõ Đỗ Thanh Trúc và nàng giống nhau, đều là nữ tử, đáng lẽ nên được cưng chiều từ nhỏ nhưng nàng, không cần phải gánh vác kỳ vọng chấn hưng gia tộc nặng nề và mệt mỏi đến vậy. Đỗ Thanh Trúc luôn gò bó bản thân như vậy, mệt mỏi như vậy, lại càng làm nàng cảm thấy không đành lòng. Từ khi mười bốn tuổi nàng đã biết thân thế thật sự của Đỗ Thanh Trúc, vào một đêm, nàng cảm thấy bụng đau thắt, nhũ nương từ nhỏ luôn hầu hạ nàng lập tức chạy đến, nhưng không bởi vì đau đớn của nàng mà lo lắng, ngược lại vui sướng nói với nàng, nàng đã trưởng thành.

Khi đó nàng mới biết được, nữ tử khi đến mười ba, mười bốn tuổi, sẽ có nguyệt sự lần đầu, sau đó, cứ như vậy cảm giác không khỏe đó sẽ mỗi tháng lại đến một lần, đó cũng là đặc trưng của nữ tử. Khi nghe đến câu đó, tim của nàng đã đập sai nửa nhịp, nguyệt sự như vậy nàng đã từng thấy qua trên người Đỗ Thanh Trúc, nàng cố gắng khống chế tinh thần, âm thầm suy nghĩ về những việc đã xảy ra trong bốn năm qua, vì sao Thanh Trúc lại thay đổi, trước kia cho dù mỗi ngày Thanh Trúc đều phải khổ học, mỗi khi có những tâm sự không thể giải bày cùng ai đều đến Trầm phủ tìm nàng, cùng nàng chơi đùa một lúc, mời nàng ăn một ít kẹo. Bất cứ yêu cầu nào nàng đề ra cũng đều đáp ứng vô điều kiện, mà nàng phạm phải bất cứ sai lầm nào, cũng không nói không rằng nhận hết trách nhiệm về mình. Thanh Trúc luôn ngây ngốc dùng toàn tâm toàn ý như vậy sủng nịnh nàng, nhưng mọi thứ lại thay đổi chỉ trong một đêm.

Thành Trúc không còn dịu dàng, không còn chăm sóc, những gì còn lại chỉ là những câu nói lạnh lùng, thản nhiên luôn giữ khoảng cách với nàng. Nếu nói trước kia nàng không hiểu bản thân đã làm sai cái gì, thì hiện tại sau khi nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng khẳng định Thanh Trúc cũng là nữ tử, còn dùng thân phận này lừa cả nhà nàng nhiều năm như vậy, điều này làm cho Trầm Nhược Thi như bị vật gì đâm vào cổ, cực kì khó chịu. Nàng không phải không nghĩ đến phơi bày sự thật ra ánh sáng, kết thúc hôn sự hoang đường này, nhưng nàng vẫn không buông xuống được, không buông xuống được người từ nhỏ nàng đã không hề muốn rời xa, không muốn một người luôn yêu thương nàng, sủng nàng như vậy chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng mà, trong lòng nàng vẫn còn do dự. Mãi cho đến một ngày, quản gia vội vàng đến bẩm báo tình hình của Đỗ phu nhân không lạc quan, đã đến lúc hấp hối nguy kịch. Tâm nàng liền hoảng loạn, nàng nhớ đến giương mặt vô cùng đau khổ, thê lương khi mất đi phụ thân của Đỗ Thanh Trúc nửa năm về trước, liền lập tức theo gia gia (ông nội) đi đến Đỗ Phủ.

Lọt vào tầm mắt nàng là một căn phòng bị bao trùm bởi một màu trắng thê lương, ảm đạm, nàng mới biết được rằng, Đỗ phu nhân vẫn không trụ được mà nhắm mắt xuôi tay. Nàng vừa nhìn thấy người kia gục đầu ngồi yên trên bậc cửa, thì tâm đã đau đến không thể thở nổi. Nàng chỉ chậm rãi tiến đến gần, không dám quấy rầy, cảm giác bi thống, đau khổ này nàng chỉ có thể cùng Thanh Trúc đối mặt chấp nhận, nhưng không thể chia sẻ cùng Thanh Trúc. Chỉ thấy ngay lúc đó, Đỗ Thanh Trúc ngước nhìn nàng, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, Nhược Thi biết, nếu nói Thanh Trúc nghe tin phụ thân qua đời nửa năm trước giống như sấm sét giữa trời quang, thì lần này mất đi mẫu thân chính là tổn thương làm nàng đau đến thấu tận tâm can. Nhược Thi hiểu được cho dù Thanh Trúc luôn bị song thân áp đặt từ nhỏ, tất cả mọi sinh hoạt đều không thể tự mình làm chủ, nhưng họ vẫn là thân sinh phụ mẫu của Thanh Trúc, nàng hiểu được nỗi đau xót của Thanh Trúc, cũng đau lòng cho gánh nặng của Thanh Trúc.

Nàng chưa từng nhìn thấy Thanh Trúc khóc, cho dù là trước đây bởi vì dắt nàng đi chơi mà chậm trễ việc đọc sách, bị phạt dùng thước đánh vào lòng bàn tay nhỏ bé, Thanh Trúc cũng chưa từng rơi lệ, vậy mà lúc này, Thanh Trúc vẫn ngồi yên như trước, nhưng khóe mắt đã chứa đầy lệ quang, không ngừng tuôn rơi. Nàng đau lòng đến đỏ hai mắt, bước đến ngồi xuống bên cạnh Thanh Trúc, nắm lấy đôi tay đang khẽ run lên kia, lúc này Thanh Trúc mới hoàn hồn lại, lát sau nàng giống như một đứa trẻ bị ức hiếp, khóc lóc kể lể trước mặt Nhược Thi: “Nhược Thi, cha đi rồi, nương cũng đi rồi, bọn họ không cần huynh nữa, sau này huynh chỉ còn có một mình. Bọn họ bảo huynh phải chấn hưng gia nghiệp, câu nói cuối cùng cũng chính là chấn hưng gia nghiệp, giống như huynh tồn tại cũng chỉ vì điều này.”

Trầm Nhược Thi im lặng nghe Đỗ Thanh Trúc nói như một đứa trẻ yếu đuối, chậm rãi kéo nàng vào lòng, lặp đi lặp lại ở bên tai nàng, còn có muội. Đây là lần đầu tiên sau năm mười bốn tuổi nàng cùng Đỗ Thanh Trúc thân mật như vậy, các nàng cứ vậy mà ôm nhau, cho đến khi Đỗ Thanh Trúc ngủ say trong lòng Nhược Thi. Chỉ có mình Nhược Thi biết, trên cơ thể gầy yếu này phải mang vác bao nhiêu áp lực, ngay lúc đó tâm nàng đã ra quyết định, bất luận Đỗ Thanh Trúc là nam tử hay là nữ tử, người nàng yêu chính là Đỗ Thanh Trúc, đời này kiếp này, nàng cũng sẽ chỉ bồi ở bên cạnh một mình Đỗ Thanh Trúc. Dung nhan Trầm Nhược Thi do dòng suy nghĩ này mà trở nên đỏ hồng hơn hàng ngàn hàng vạn lần, khi nàng nghe thấy người nằm trên giường hơi phát ra tiếng lẩm bẩm mới định thần lại.

Nàng vươn tay đặt chiếc khăn lên bàn bên cạnh giường, rồi giúp người đang mê man trên giường cởi mũ cùng ngoại bào ra, động tác dịu dàng, giống như sợ quấy nhiễu người đang say giấc, nên một hồi lâu sau mới hoàn thành. Lúc này nàng mỉm cười, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bước ra phía sau bức bình phong, dùng nước mát đã chuẩn bị sẵn cho buổi sáng, rửa mặt qua loa, một lát sau liền đi ra, cởi xuống hỷ phục rườm rà, chỉ giữ lại trung y. Nàng nhìn thấy người trên giường vẫn còn đang ngủ say, trên mặt liền tràn đầy ý tươi cười đầy mãn nguyện, nhẹ nhàng leo lên giường, thổi tắt nến đỏ trên bàn. Đêm tân hôn đã trải qua một cách yên tĩnh như thế, người say rượu bên cạnh nàng vẫn an phận ngủ say như trước, cho đến khi Đỗ Thanh Trúc ngửi được mùi hương dễ chịu cách đó không xa, hương thơm kia lại giống như hương thơm đã từ lâu nàng không còn được ngửi thấy, chỉ có thể kiếm tìm trong những giấc mơ, lập tức khiến cho nàng như say như mê.

Mong muốn từ trong tiềm thức làm cho Đỗ Thanh Trúc vừa ngủ say, vừa thấp giọng lẩm bẩm, nhích đến gần Trầm Nhược Thi, cho đến khi xung quanh nàng tràn ngập đều là mùi hương ấy, mới vừa lòng mỉm cười, ở bên tai Trầm Nhược Thi không ngừng thấp giọng kêu Nhược Thi, Nhược Thi, cứ cách một lát lại gọi một lần, thổ lộ tình yêu say đắm từ tận đáy lòng nàng. Điều này cũng làm Trầm Nhược Thi dù cả đêm mệt mỏi vẫn cảm thấy được bình yên, quay đầu nhìn người đang kề sát vào nàng, cũng nói thật nhỏ: “Ngốc tử, phải đến lúc nào nàng mới bằng lòng nói rõ sự thật với ta đây.” Nàng nói xong, vẻ u sầu thoáng chốc hiện lên, đong đầy khóe mắt, nàng chợt cảm thấy hơi bất mãn về bản thân, tự tìm phiền não, trong lúc này người bên cạnh lại kề sát nàng hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm lấy Nhược Thi, nàng không còn cách nào khác, chỉ đành nép vào trong lòng người nọ, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, rồi từ từ tiến vào giấc mộng.

Một đêm này hai người ngủ vô cùng ngon giấc, Đỗ Thanh Trúc cảm thấy, nàng chưa bao giờ nhận được sự an tâm bao phủ lấy trái tim đến vậy, hết thảy những cảm giác bình yên này là do người nàng đang ôm trong lòng mang đến cho nàng, nàng muốn sự yên tĩnh này có thể kéo dài cả đời. Khoan đã, trong lòng! Nàng vừa xoay chuyển ý nghĩ thì liền bị suy nghĩ này làm bừng tỉnh, những gì hiện ra rõ ràng trước mắt làm nàng thở cũng không dám thở mạnh. Nàng cùng Nhược Thi ngủ cùng một chiếc giường, còn đắp cùng một chiếc chăn, hai việc này thôi cũng đã đủ làm nàng kinh sợ, trí nhớ nàng liền tái hiện lại kí ức đại hôn ngày hôm qua của hai người, vì vậy tâm mới bình tĩnh hơn. Nhưng nàng nhìn xung quanh một hồi, tim lại bắt đầu đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Nàng, nàng thế mà dám càn rỡ ôm lấy Nhược Thi, còn Nhược Thi vẫn nằm trong lòng nàng say giấc mộng, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, đôi mắt nhắm chặt, giống như tiên tử hạ phàm, làm cho Đỗ Thanh Trúc nhìn đến quên hết thảy mọi sự, cứ mở to mắt nhìn người gối đầu trên tay nàng. Đỗ Thanh Trúc nàng sao có thể may mắn đến vậy, có thể lấy được một nữ tử như vậy, một Nhược Thi như vậy.

Có thể là do ánh mắt của Đỗ Thanh Trúc quá mức quyến luyến, quá mức nóng rực, làm cho người trong lòng cảm giác được cũng choàng tỉnh dậy, nhưng Đỗ Thanh Trúc nhìn Trầm Nhược Thi đến nhập thần, không chút phát hiện ra Trầm Nhược Thi đã tỉnh lại. Nhược Thi vừa mở mắt ra đã bị ánh mắt chăm chú kia làm nàng trở nên ngượng ngừng, vậy nên mới liếc mắt một cái, oán trách Đỗ Thanh Trúc, lúc này Đỗ Thanh Trúc mới giật mình lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu nói một câu “Chào buổi sáng.” Nhược Thi nhìn thấy bộ dáng ngớ ngẩn của Đỗ Thanh Trúc cũng không thể giận, nhưng cả hai đã tỉnh lại rồi, cũng không nên tiếp tục nằm ôm nhau trong không khí xấu hổ này được, vì vậy nàng mở miệng, nhỏ nhẹ nói: “Đứng dậy đi tướng công.” Những lời nói này càng làm Đỗ Thanh Trúc sửng sốt hơn, ngây ngốc nói câu “Ừm.” Nhưng lại không hề nhúc nhích, cứ ngẩn ngơ nhìn Nhược Thi.

Nhược Thi lại đỏ mặt, giọng hơi có ý quở trách nói: “Còn không buông tay.” Đỗ Thanh Trúc nghe vậy mới hồi thần lại, phát hiện hai tay vẫn còn ôm chặt lấy Nhược Thi, vội vàng nghe lời buông ra, nhìn Nhược Thi nằm ở mép giường, chậm rãi đứng dậy. Trong nhất thời, toàn thân Nhược Thi mặc một bộ y phục màu trắng, lọt vào tầm mắt của Đỗ Thanh Trúc là trung y mỏng manh, dáng người uyển chuyển, ở trước mặt nàng chậm rãi di chuyển ra phía sau bức bình phong. Hình ảnh vô cùng tuyệt mỹ đó, làm tâm Đỗ Thanh Trúc rung động mãnh liệt. Nhưng dù thế nào thì sự quan tâm dành cho Nhược Thi vẫn luôn được đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng nàng, nàng liền đứng dậy, đi thẳng đến giá treo quần áo, cầm lấy áo khoác của Nhược Thi, đi ra sau bức bình phong, nhưng cảnh sắc phía sau bức bình phong lập tức làm nàng đỏ mặt. Nhược Thi vừa muốn cởi trung y ra, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, mà tướng công của nàng cứ như vậy mà đi đến.

Chưa hết, nàng còn bị người nọ tiếp tục nhìn chăm chú, không có ý định rời đi. Trong tình huống này, bất cứ tiểu thư khuê các nào cũng đều sẽ nổi giận, đương nhiên Trầm Nhược Thi cũng vậy, nàng vội vàng che cổ áo lại, thấp giọng hô: “Ngốc tử, còn không mau ra ngoài.” Đỗ Thanh Trúc nghe lời vội vàng lui ra ngoài, trên đường còn bởi vì hoảng hốt mà đá phải một góc tủ, đau đến ứa nước mắt. Nàng qua loa mặc quần áo được đặt trên giường, mở cửa phòng gọi Thủy nhi vào hầu hạ cho Nhược Thi, còn bản thân nàng thì gọi một nha hoàn khác mang nước đến rửa mặt.

*** HẾT CHƯƠNG 2 ***

Dee S

Dee S
Chương 3. Thẳng thắn thành khẩn

Những ngày đầu mới cưới của đôi tân nhân cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, phu thê tương kính như tân [1], cho đến hôm nay đã là một tháng sau ngày đại hôn, giữa hai người ngoại trừ việc Đỗ Thanh Trúc giống như có chút tránh né Trầm Nhược Thi, những việc khác đều rất tốt đẹp. Trầm Nhược Thi đương nhiên hiểu được vấn đề của hai người rốt cuộc nằm ở đâu, nhưng nàng chỉ có thể so kiên nhẫn cùng bình tĩnh với Đỗ Thanh Trúc, vẫn như trước không hề nói một lời nào. Nàng có sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của riêng nàng, chân tướng này, nàng hy vọng có thể được nghe Đỗ Thanh Trúc chính miệng thừa nhận, mà không phải do nàng dồn ép, bức bách. Vì vậy nàng vẫn chờ đợi, chờ một ngày ngốc tử này có thể có đủ dũng khí đối mặt với nàng, vạch trần hết thảy tất cả mọi chuyện. Đỗ Thanh Trúc là đại ngốc tử, chuyện này sau khi nàng thành thân mới phát hiện ra, người trước đây luôn đối với nàng lãnh đạm, nhưng mỗi khi chỉ có hai người ở bên nhau thì lại luôn không tự chủ được mà biểu lộ sự quan tâm cùng dịu dàng với nàng.
[1] Tương kính như tân: kính nhau như khách.

Mỗi ngày Thanh Trúc đều sẽ tự mình sai bảo hạ nhân lo đồ ăn thức uống cho nàng, cơm nước đều dặn Tiểu Ngũ Tử đích thân mang đến, còn dặn dò hắn phải đứng một bên chờ nàng ăn xong mới được phép thu dọn, rời đi, những điều này nàng làm sao không nhìn ra được, chứng minh là ngốc tử kia luôn lo lắng cho nàng. Sau khi thành thân không lâu, Đỗ Thanh Trúc liền ở nhà tu thư[2], trước đó Hoàng Thượng từng ban chức vị thiếu phó[3] của Thái Tử cho nàng, nhưng lại bị nàng khéo léo từ chối, Hoàng Thượng bất đắc dĩ đành phải ban chức vị Nam Ninh học sĩ, có chức không có quyền cho nàng, vậy mà nàng xem ra thực vui mừng, tự đắc với chức vị này, mỗi ngày đều ngồi trong thư phòng vùi đầu viết cái gì đó. Mỗi đêm nàng đều cùng Nhược Thi dùng bữa tối, nhưng sau khi bữa tối kết thúc lại viện đủ mọi lý do, lấy cớ muốn đến thư phòng xử lý công vụ.
[2] Tu thư: biên soạn sách, viết sách cho vua.
[3]Thiếu phó: chức quan thuộc hàng tam phẩm, dưới thiếu sư và trên thiếu bảo, người dạy dỗ thái tử


Mà mỗi đêm Trầm Nhược Thi đều mỉm cười đáp ứng, nhưng sau khi qua canh hai lại đi vào thư phòng ngồi chờ, ở xa xa chăm chú quan sát người ngồi bên trong thư phòng. Còn Thanh Trúc thì mỗi lần nhìn thấy Nhược Thi đến, đều không tập trung tinh thần được, nên mỗi lần nàng lên kế hoạch muốn ngủ lại thư phòng đều bị Nhược Thi phá hỏng. Nhưng mỗi khi nàng nằm vật xuống giường ngủ cùng Nhược Thi được một lúc, thì lại bắt đầu ôm Nhược Thi, hơi thở trở nên trầm ổn hơn, mỗi khi thấy nàng ngủ say rồi, Nhược Thi mới đành phải bất đắc dĩ chậm rãi tiến vào giấc mộng. Giữa trưa hôm nay, sau khi Trầm Nhược Thi dùng xong ngọ thiện[4], thì có một nha hoàn đến thông truyền nói có Thế Tử đến bái phỏng. Tiểu Ngũ Tử vừa nghe thấy, bụng liền chứa đầy nghi hoặc, tự hỏi thiếu gia cùng tiểu Thế Tử trước giờ không hề có qua lại, sao hôm nay lại tự nhiên đến bái phỏng?
[4] Ngọ Thiện: bữa trưa người trung quốc hay ăn vào giờ ngọ (từ 12 giờ trưa đến 2 giờ chiều)

Đây quả thực là chuyện kỳ lạ, nhưng hắn lại thấy Trầm Nhược Thi nãy giờ vẫn ngồi ngay ngắn lắng nghe, mỉm cười sai bảo nha hoàn tiếp đón Thế Tử vào. Tiểu Ngũ Tử lập tức âm thầm cảm nhận được nguy hiểm, thiếu phu nhân đối với bất luận kẻ nào cũng đều dịu dàng, giữ lễ, nhưng nụ cười tươi như vậy thì chỉ có thể phát ra từ nội tâm nàng, ngoại trừ những khi thiếu phu nhân nhìn thiếu gia mới thể hiện nụ cười như vậy, ngoài những lần đó hắn cũng chưa từng thấy qua nụ cười này của thiếu phu nhân. Cho nên, hắn khẳng định Thế Tử chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm. Tiểu Ngũ Tử thông minh liền nhanh tay thu dọn chén đũa mang xuống, vừa bước ra tới cửa đã gặp một thiếu niên thân mặc một bộ hoa phục màu nhạt, liền lễ phép hô lên “Tham kiến Thế Tử.” chỉ nghe thiếu niên kia không để ý đến hắn lắm, nói một tiếng ‘Ừm,” liền nhanh chân bước vào phòng. Tiểu Ngũ Tử không sợ trời không sợ đất, đánh bạo quan sát đánh giá thiếu niên nọ một phen. Chỉ thấy thiếu niên kia có bộ dáng vô cùng xuất chúng, không hề giống với thiếu gia nhà hắn luôn nho nhã, trầm ổn, còn diện mạo thì mang theo đầy vẻ dụ hoặc, đẹp đến chói mắt.

Sau đó, Thủy nhi ở trong phòng hầu hạ cũng đi ra, còn không quên đóng chặt cửa phòng, điều này lại càng làm Tiểu Ngũ Tử bất an hơn, hắn lập tức kêu Thủy nhi cùng nhau rời khỏi. Cả hai đi được một đoạn khá xa, hắn liền đem chén đũa ban nãy thu dọn giao cho nha hoàn trên đường, còn bản thân hắn thì lại kéo Thủy nhi đến trước mặt mình, hỏi: “Thủy nhi, thiếu phu nhân rất thân với Thế Tử sao?” Một tháng ở chung cùng nhau, quan hệ của hắn cùng Thủy nhi cũng trở nên rất tốt, đương nhiên hỏi nàng cũng dễ dàng hiểu rõ mọi chuyện hơn một chút. Thủy nhi lập tức mỉm cười nói: “Đúng vậy, tiểu thư cùng Thế Tử đã quen biết nhiều năm về trước, nhờ tiểu thư thuyết phục Thế Tử mới chịu học hành, mỗi khi người đến phủ đều tìm tiểu thư chơi cờ, ngâm thơ. Có đôi khi cũng sẽ mời tiểu thư qua phủ gặp mặt.” Câu nói của Thủy nhi tuy là vô tâm, nhưng Tiếu Ngũ Tử lại nghe ra có ý, hắn nhanh chóng ra quyết định nói chuyện này với thiếu gia, nói chuyện phiếm một hồi với Thủy nhi, rồi tìm cớ rời khỏi.

Hướng hắn đi tới chính là thư phòng của Đỗ Thanh Trúc, cho đến khi hắn thấy cửa thư phòng, mới trở nên chần chờ do dự. Tình cảm của thiếu gia đối với thiếu phu nhân, tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm, trước kia rõ ràng là yêu thương sâu sắc, nhưng cớ sao lại lãnh đạm với nàng, bất quá sau khi cả hai thành thân, ở chung với nhau một tháng đến nay tình hình đã được cải thiện rất nhiều. Bây giờ Thế Tử bất ngờ xuất hiện, Tiểu Ngũ Tử không xác định được có phải là bản thân hắn lo sợ chuyện không đâu hay không. Nhưng khi hắn nhớ lại những lời nói của Thủy nhi, liền củng cố lòng tin của mình, bước vào thư phòng.

Buổi chiều vừa mới trôi qua, Đỗ Thanh Trúc đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, toàn bộ suy nghĩ của nàng tràn ngập đều là lời nói của Tiểu Ngũ Tử, hắn nói thiếu phu nhân vừa nghe thấy Thế Tử đến thăm, liền nở một nụ cười hiếm khi có thể thấy được, là một nụ cười xuất phát từ chân tâm. Tiểu Ngũ Tử cứ lải nhải, cằn nhằn nói rất nhiều, nhưng nàng chỉ nhớ rõ mỗi câu nói đó mà thôi. Những người khác đối với Nhược Thi dù là ngưỡng mộ hay yêu mến, nàng cũng không hề để ý, cái nàng để ý chính là thái độ của Nhược Thi. Nhược Thi thân mật với một người như vậy, thật làm cho nàng cảm thấy bất an, thậm chí còn cảm thấy có chút khó chịu. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy lòng đầy phiền não, liền đứng dậy muốn đi ra hậu viên hít thở không khí trong lành, thư giãn một chút. Nhưng nàng lại không nghĩ đến sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Bên trong lương đình ở hậu viên, có hai người đang cùng nhau đánh cờ, một người là Nhược Thi, nhìn qua cũng không có gì là không ổn, cho đến khi thiếu niên đối diện tiến lại gần nàng, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, còn bàn tay thì không chịu an phận, chậm rãi di chuyển, đặt lên mu bàn tay của Nhược Thi. Nhưng Nhược Thi rõ ràng lại không hề có ý muốn giãy tay ra, chỉ ngẩng đầu nhìn thiếu niên nọ, sau đó lại chuyên tâm vào bàn cờ, còn thiếu niên nọ thì hơi lộ ra vẻ mặt vô cùng thích thú, đầy khiêu khích cùng khoe khoang nhìn Đỗ Thanh Trúc mỉm cười. Vốn dĩ Đỗ Thanh Trúc phải có chút phản ứng trước cảnh tượng này mới hợp tình hợp lý, thế nhưng gương mặt nàng lại thoáng chốc trở nên buồn rầu ủ rũ, trong đôi mắt hàm chứa một nỗi buồn nồng đậm, chỉ thấy nàng dừng lại cước bộ, xoay người, lẳng lặng rời khỏi hậu viện, thân ảnh nàng rất nhanh biến mất trước mặt thiếu niên nọ.

Lúc này, thiếu niên nọ mới ngừng cười, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng mất hứng, làm nũng với Trầm Nhược Thi nói: “Nhược Thi tỷ tỷ, đùa giỡn với tướng công của tỷ không vui chút nào. Muội cứ tưởng ít nhất cũng sẽ có một màn bắt kẻ thông dâm trong hậu viện, thế nhưng y lại bỏ đi như vậy, mệt cho Kiền Nguyên hao phí hết tâm sức, diễn màn kịch thú vị này, vừa phải lôi kéo tỷ đến nơi này không nói đi, còn phải cố tình chọn một vị trí tốt như chỗ này.”Trầm Nhược Thi lại chỉ im lặng không nói gì, vừa kinh ngạc vừa xuất thần nhìn về hướng Đỗ Thanh Trúc vừa rời khỏi. Ban nãy, trong lúc Thuỷ nhi vô tình nói Tiểu Ngũ Tử có đề ra nghi vấn, Kiền Nguyên liền nổi tính trẻ con, thích đùa nghịch người khác, kiên quyết muốn giễu cợt Đỗ Thanh Trúc, người nàng chưa từng gặp mặt lần nào. Lúc ấy, Trầm Nhược Thi sau một hồi suy tư do dự, cảm thấy đây cũng có thể là động lực thúc đẩy Đỗ Thanh Trúc bày tỏ cảm xúc thật với nàng, vì vậy nàng quyết định nghe theo Kiền Nguyên, dù sao trước giờ tiểu nha đầu này vẫn luôn mưu ma chước quỷ như vậy.

Nhưng mà, ban nãy cho dù nàng không hề quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được nỗi cô đơn cùng tổn thương toát ra từ người nọ, làm lòng của nàng cũng giống như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, trở nên vô cùng bối rối. Nàng không biết, rốt cuộc là nàng như con tằm phá kén thành bướm, hay là tự mua dây buộc mình.

Đến bữa cơm tối, Kiền Nguyên tự biết bản thân gây hoạ nên đã sớm cáo từ, chỉ để lại một mình Trầm Nhược Thi ngồi trước bàn ăn, đối diện với chiếc ghế trống, vì Đỗ Thanh Trúc chậm chạp mãi vẫn chưa thấy đến dùng bữa. Tiểu Ngũ Tử đứng bên cạnh nàng hơi chút sốt ruột vội vàng hỏi một số hạ nhân vừa quay về sau một hồi đi tìm kiếm xung quanh phủ đệ, tất cả đều nói không tìm thấy Đỗ Thanh Trúc. Trầm Nhược Thi mơ hồ cảm thấy bất an, vội sai Tiểu Ngũ Tử mang theo những hạ nhân này xuất môn tìm thử.

Tiểu Ngũ Tử vội vàng lên tiếng trả lời rồi rời khỏi, vì vậy bên trong nội sảnh chỉ còn lại hai người là nàng cùng Thủy nhi. Những bữa cơm tối trước đây, nàng cũng chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ, cho dù người đối diện không hề mở miệng nói chuyện cùng nàng trong suốt bữa ăn, nhưng vẫn thường không tự chủ được chăm chú nhìn nàng một hồi, mang theo nét mặt thản nhiên cùng ôn nhu, luôn làm cho nàng cảm thấy ấm áp. Vậy mà bây giờ chỉ còn nàng lạnh lẽo ngồi ở nơi này một mình. Đến cuối cùng vẫn là nàng tự mua dây buộc mình, Đỗ Thanh Trúc luôn ân cần kia sẽ không quay về sao? Ánh mắt nàng trong phút chốc trở nên ảm đạm, chẳng buồn nhìn đến Thủy nhi, nàng làm gì còn tâm trạng ăn uống nữa, liền đứng lên đi ra tiền sảnh, ngồi xuống ghế, chờ đợi Đỗ Thanh Trúc trở về.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết lâu đến độ Trầm Nhược Thi bắt đầu cảm thấy thắt lưng hơi hơi tê, trong phủ mới có một chút động tĩnh, một số hạ nhân tay cầm đèn lồng giấy đi thành hai hàng tiến vào phủ đệ. Không biết Đỗ Thanh Trúc rốt cuộc đã uống hết bao nhiêu rượu, chỉ thấy nàng cần phải nhờ Tiểu Ngũ Tử đỡ mới có thể đứng vững không ngã, trong nhất thời, những cảm giác đau lòng, tức giận, ủy khuất, tự trách, tất cả đều kéo tới đánh vào lòng Trầm Nhược Thi. Nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng tự mình ổn định tâm trạng, sai bảo Tiểu Ngũ Tử mang kẻ say rượu kia vào phòng ngủ, còn không quên dặn nha hoàn chuẩn bị một ít nước sạch, Thủy nhi vừa định giúp đỡ nàng thấm ướt khăn mặt, liền bị nàng ngăn lại: “Thủy nhi, Tiểu Ngũ Tử, các ngươi mệt mỏi cả đêm rồi, đều lui xuống đi.” Thủy nhi còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tiểu Ngũ Tử ngăn lại, hắn vội vàng hành lễ, rồi lôi kéo Thủy nhi cùng nhau lui xuống, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Trầm Nhược Thi mới chăm chú nhìn người nằm trên giường kia.

Nàng thật muốn hét lên thật to, khó khăn lắm mới từ từ nhắm mắt lại, nuốt xuống cơn giận, hiện lên vẻ mặt khó chịu, nàng không ngờ Đỗ Thanh Trúc lại tự gây tổn thương với bản thân như vậy, làm nàng vừa vô cùng đau lòng, vừa oán hận không thôi. Rõ ràng Đỗ Thanh Trúc đã tận mắt thấy cảnh tượng như vậy, nhưng ngay cả dũng khí đến gần cũng không hề có, Trầm Nhược Thi tự hỏi rốt cuộc Đỗ Thanh Trúc xem nàng quan trọng hơn hay chân tướng này quan trọng hơn? Có phải Đỗ Thanh Trúc tình nguyện mất đi nàng cũng không nguyện ý nói ra chân tướng? Vậy thì, tương lai của các nàng sẽ ra sao đây? Tuy rằng hàng ngàn hàng vạn câu hỏi tràn ngập trong lòng nàng, nhưng tay Trầm Nhược Thi vẫn dịu dàng lau sạch khuôn mặt cùng hai tay của Đỗ Thanh Trúc. Có thể là do Đỗ Thanh Trúc vẫn còn giữ lại một chút tỉnh táo, hoặc cũng có thể là do sự dịu dàng này làm nàng khát vọng. Thần chí của nàng cũng dần dần thức tỉnh lại, nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Nhược Thi, đôi mắt đã phiếm lệ quang, vừa phát hiện ra nàng đang chăm chú nhìn mình, Nhược Thi liền cắn môi quay đầu đi nơi khác. Đỗ Thanh Trúc hoảng hốt, lật đật nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhược Thi, hô một tiếng Nhược Thi.

Hai chữ này do Đỗ Thanh Trúc gọi, Trầm Nhược Thi nghe được lại càng cảm thấy bị tổn thương hơn, oán giận cũng không hề giảm xuống, nhìn về phía Thanh Trúc, dùng sức muốn giãy bàn tay đang bị nắm chặt ra, nhưng một người đang say rượu như Đỗ Thanh Trúc làm sao để nàng toại nguyện. Tính cách trẻ con trỗi dậy, giống như trước kia hai người hay thường giận dỗi, cau mày không cho Nhược Thi rút tay về. Nàng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Nhược Thi, không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên nàng cảm thấy sợ hãi, sợ cả đời này người nàng yêu sâu đậm nhất, xem trọng nhất cứ như vậy mà rời bỏ nàng, vì vậy hốc mắt nàng liền đỏ lên, ai oán nói: “Nhược Thi, nàng không cần ta nữa sao?” Ngữ khí mang theo vạn phần bi thương, hai mắt phiếm hồng, sâu sắc nhìn về phía Nhược Thi, như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào lòng. Nhưng Nhược Thi vẫn quật cường nói: “Là tướng công không cần Nhược Thi.”

Câu nói này làm đôi mắt vốn dĩ đã sưng đỏ của Đỗ Thanh Trúc chảy xuống hai hàng lệ, Nhược Thi vừa định giúp nàng lau đi nước mắt, thế nhưng những lời nói của Đỗ Thanh Trúc đột nhiên truyền vào tai làm nàng ngừng lại động tác, chỉ nghe Đỗ Thanh Trúc nói: “Không phải ta không yêu nàng, mà là ta không vượt qua được nỗi sợ của bản thân Nhược Thi à.” Nhược Thi nghe nàng nói vậy, những giọt nước mắt nãy giờ nàng vẫn cố gắng kiềm nén lặng lẽ rơi xuống, run rẩy nói: “Tại sao vậy?” Rượu vào giúp Đỗ Thanh Trúc tăng thêm vài phần can đảm, giống như nàng có được gan hùm mật gấu, liền phun ra bí mật nàng đã che giấu nhiều năm qua: “Nhược Thi, ta là nữ tử, cũng là nữ tử như nàng, ta làm sao dám đem lòng yêu nàng, mong có được nàng.” Lời nói này làm cho Nhược Thi vốn kìm nén nước mắt phải khóc lớn thành tiếng, cũng làm cho Đỗ Thanh Trúc hoảng hốt vội vàng lập tức ngồi dậy, nàng cho rằng đến cuối cùng Nhược Thi vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này, bất giác đờ người không biết phải làm sao.

Mà thanh âm của Nhược Thi giống như linh đơn diệu dược, làm cho tâm Đỗ Thanh Trúc sắp thành tro tàn, bừng cháy trở lại, chỉ nghe Nhược Thi vừa nức nở khóc vừa nói: “Thiếp chỉ muốn hỏi tướng công một câu thôi, người có yêu thiếp hay không?” Lệ của Đỗ Thanh Trúc chảy xuống, không hề nghĩ ngợi gì vội vàng gật đầu nói: “Yêu, từ nhỏ đã yêu, hiện tại vẫn vậy, sau này cũng vậy.” Khó khăn lắm mới được nghe Đỗ Thanh Trúc nói trắng ra như vậy, liền làm cho Trầm Nhược Thi nín khóc mỉm cười, chỉ nghe nàng nói: “Như vậy là đủ rồi, người yêu thiếp, thiếp cũng yêu người, như vậy là đã đủ rồi. Sau này không cho tướng công nói cái gì yêu hay không yêu nữa, thiếp chỉ cần biết, Đỗ Thanh Trúc là tướng công của Trầm Nhược Thi thiếp, là người duy nhất thiếp yêu cả đời này, như vậy đã đủ rồi.” Nàng nói mà lệ rơi đầy mặt, Đỗ Thanh Trúc nghe nàng nói cũng không khá hơn nàng, nước mắt ràn rụa, là nước mắt vui mừng cùng cảm động, che kín lấy khuôn mặt Đỗ Thanh Trúc.

Ngay tức khắc, hai con người với khuôn mặt đầy nước mắt ôm chặt lấy nhau, sau đó cũng không biết ai trong hai người là người chủ động trước, trao cho nhau một nụ hôn trong nước mắt ràn rụa, những bất an cùng đau lòng từ tận đáy lòng kia đều bị bao phủ bên trong nụ hôn, lúc toàn bộ đều tan biến, là khi hai người ngừng khóc, chỉ lưu lại không khí ái muội ngập tràn căn phòng. Đỗ Thanh Trúc đỏ mặt, kề sát vào tai người đối diện nhẹ nhàng hỏi: “Thi nhi, đêm nay nàng có nguyện ý làm người của ta hay không?” Nhược Thi hơi hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Đỗ Thanh Trúc nhận được chấp thuận của nương tử, liền chủ động hôn Nhược Thi, hôn lên hai hàng lông mày nàng không muốn rời xa, hôn lên đôi mắt động lòng người, hôn lên đôi môi đỏ mọng đến mê người, hôn lên từng tấc da thịt tuyệt vời, thẳng cho đến khi cả hai liên tục thở dốc, Đỗ Thanh Trúc mới dừng động tác lại một chút, nhẹ nhàng cười, buông chiếc màn bên giường xuống, ngay sau đó, những hành động vô cùng thân thiết kia lại ôn tồn được tiếp tục, tiếp theo là những tiếng thở trong đê mê, đại biểu cho từng mạch máu của họ hòa quyện vào nhau, đại biểu rằng đã giao phó toàn bộ cho tình yêu say đắm. Cùng phổ lên những giai điệu tuyệt vời, khúc nhạc như lời hứa một đời một kiếp, thề nguyện bất ly bất khí, mãi mãi không xa rời.

*** HẾT ***

Sponsored content


Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết