Ngọc vỡ.
[碎玉 - Toái Ngọc]
Tác giả: Cà chua 1990
[碎玉 - Toái Ngọc]
Tác giả: Cà chua 1990
Tốc độ: Dĩ nhiên xong rồi mới đem khoe chứ nhỉ!!!
Editor: GoSnow, các vị có thể gọi tại hạ là Tiểu Snow hoặc Snow nhi đều ổn~
~~~~oOo~~~~
Văn án:
Có lẽ là ái tình,
Lại có lẽ là không,
Nhưng đối với ta mà nói,
Điều này chính là thời gian tuyệt vời nhất trong sinh mệnh của ta,
Mà nàng,
Vĩnh viễn sẽ mãi chôn sâu trong trái tim này,
Chỉ còn đó một thân ảnh hồng sắc,
Cho nên, ta chưa từng có cơ hội để biết đó là cảm giác gì,
Chỉ có thể bất lực nhìn theo thời gian mang ái tình ngày đó trôi qua, trở thành điều đau đớn nhất trên thế gian này...
Thể loại: Ngược luyến, âm soa dương thác.
Nhân vật chính: Tần Chấp, Tần Tranh.
_______________
Ta là một nha đầu, cả ngày chịu đói, chịu đánh, cuộc sống của ta chỉ quẩn quanh trong bóng tối. Nếu may mắn được bán vào gia đình tốt, có lẽ cuộc đời sẽ tốt hơn rất nhiều...
Khi đó ta cố gắng, bây giờ ta đã hơn xưa. Bởi vì tiền đồ của con trai, ta cũng thành quý phu nhân quyền cao, tựa lưng vào ghế ngồi phơi nắng, dần dần ta chìm vào giấc ngủ. Nằm mơ, trong mộng ta gặp nàng...
.
Năm xưa, ta bị bán vào Tần phủ. Khi đó ta rất nhát gan, vì nhát cho nên cứ bị kẻ khác khi dễ nhưng lại chẳng thể phản kháng. Ta quỳ gối trong đại sảnh, nhìn thấy một nữ hài tử bạch sam được một lão tỳ dẫn đến. Nàng rất xinh đẹp, nhìn thấy ta bỗng đôi mắt nàng vụt sáng, đột nhiên nàng giãy khỏi tay lão tỳ chạy đến ôm lấy cổ ta, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, đi chơi với Tranh nhi đi!" Ta sợ, kinh hỉ, hai má ta nóng bừng trong đầu thực không biết làm sao, đó là lần đầu tiên ta gặp nàng...
Sau này ta biết dược, nữ hài tử đó là con gái duy nhất của Tần gia, nàng là tiểu thư. Bởi vì nàng thích ta, vì thế ta được giữ lại trở thành thị nữ thân cận của Tần tiểu thư, ta được đặt tên, gọi là Tần Chấp...
Tần Tranh nhỏ hơn ta hai tuổi cho nên nàng thích gọi ta là tỷ tỷ. Ta thích Tần tiểu thư, không vì điều gì, chỉ vì nàng, ta học được cách yên lặng cười, bởi vì nàng nói nàng thích ta cười. .
Chớp mắt tiểu thư cũng đến tuổi cập kê, Tần quý phủ trên dưới đều gấp gáp bận rộn, bởi vì sinh nhật mười lăm tuổi đối với một nữ hài tử mà nói là một ngày rất quan trọng. Tần gia lại là nhà quyền quý, đương nhiên sẽ tổ chức thật long trọng.
Tranh tiểu thư cười thực mỹ lệ, nàng vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Sáng sớm, ta rời giường thật sớm để hầu hạ nàng thay xiêm y. Nữ tử suốt đời chỉ được mặt Giá Y hai lần, một lần là sinh nhật của tuổi mười lăm, một lần là lúc gả cho người khác...
Tranh tiểu thư là một đóa hồng tiên diễm, hồng đến chói mắt, ta cho là như vậy...
Đợi cho việc rửa mặt chải đầu của nàng hoàn tất, lúc ta chuẩn bị rời đi, bất ngờ nàng gọi ta dừng lại, nhưng nàng lại chẳng nói gì, chỉ lấy một miếng ngọc bội bất ly thân từ xưa tới nay đều bên cạnh nàng cho ta. Ta ngạc nhiên và không chịu nhận, nàng xoay người, dùng đôi mắt xinh đẹp đó nhìn ta, bên trong chứa dựng một điều gì đó thực bất đắc dĩ.... ta hiểu đôi mắt đó đang nói điều gì, là bi ai, là tịch mịch, nhưng trên môi nàng bỗng nhiên nở một nụ cười thực 'Hạnh phúc'. Ta quỳ xuống, nàng đi tới trước mặt đeo nó vào cổ ta, sau đó nhẹ nhàng ôm ta, thì thầm "Tỷ tỷ, nó sẽ giúp cho tỷ hạnh phúc." ."Vậy tiểu thư thì sao?" Ta vô cùng kinh ngạc nói ra, vừa ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt trong suốt không pha nhiểm chút tạp chất đó, "Ta... phụ thân đã sớm định gả ta cho người khác, buổi tối sẽ tuyên bố, buổi tối..." Làn thu thủy thê lương, đôi mắt đen láy khẽ lay động, nàng nhắm mắt, bình tĩnh. Suýt nữa ta đã quên, thứ 'hạnh phúc' mà tiểu thư được nhận chính là hôn nhân, còn 'hạnh phúc' thực sự, đối với nàng mà nói là một chuyện thực quá xa vời, là một giấc mộng vô cùng mỹ lệ, nhưng chung quy mộng chỉ là mộng, như những đám lục bình lênh đênh không nơi nương vào...
Ta cúi đầu không biết phải nói gì, vô tận thất vọng, chỉ còn hai từ ' Ngộ Duyên' trên mảnh ngọc lóe sáng, thứ ánh sáng kỳ lạ chưa bao giờ ta được chạm vào, tựa hồ nó đại diện cho cái gì đó, có lẽ là đau khổ khôn cùng... Ta đột nhiên nghĩ tất cả đều là số mệnh. Số mệnh bi ai, nữ tử không có quyền lợi được hạnh phúc... Quyền lực chính là nam nhân, có thể bên cạnh là ba vợ bốn nàng hầu, nữ tử chỉ có thể ủy khuất chính mình để thành toàn cho trượng phu cưới thêm người khác; hạnh phúc; đối với nữ tử thực là một cụm từ vô cùng xa xôi, rất xa xôi, 'sơn vô lăng, thiên địa hợp*',chẳng là gì, thậm chí dù có mộng cũng chẳng thể mộng được hạnh phúc...
[*Câu đầy đủ là: 'Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt', ý chỉ lời thề trung trinh trong tình yêu, một cách giải bày thẳng thắng, chất phát nhưng mạnh mẽ. Xuất phát từ 《 nhạc phủ dân ca 》 trong 《 thượng tà 》, bonus thêm cho quý vị độc giả câu thơ quen thuộc của 《 thượng tà 》: 'Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt!"]
.
Ta dập đầu, lui xuống... Ngoài cửa, trời đang mưa, cơn mưa thực rất lớn. Ta chạy vào màn mưa, sau lưng tất cả đã kết thúc, không còn lại gì nữa...
.
Tiệc tối đã điểm, mưa ngừng rơi từ lâu, chiêng trống ngoài phủ reo vang thực lớn, tân khách chật cả sảnh dường, có lẽ đã đến lúc tiểu thư đi ra. Đột nhiên từ phía cửa truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh xuất hiện một cường đạo cầm đao xông đến chỗ này, bỗng chốc Tần phủ chìm trong chết chóc, rất nhiều người đã chết, huyết đỏ trộn lẫn trong màn nước còn chưa kịp khô, máu chảy thành sông nhuộm đỏ trước mắt ta...
Ta sợ đến ngây người, thậm chí còn quên cả chạy trốn. Đột nhiên một thân hồng y lao tới, ôm cổ ta, ta sửng sốt một chút, cúi đầu, trên hồng y của nàng cắm một thanh đao, ánh đao lóe ra, dưới ánh trăng càng hiện lên rõ ràng sự chết chóc, màu đỏ của máu, màu của trái tim đã không còn nhịp đập. Huyết nhuộm đỏ cả hồng y vốn đã rất diễm lệ, bên tai truyền đến tiếng thì thào gián đoạn của nàng, rất yếu ớt, nhưng lại rõ ràng: "Chấp tỷ tỷ, đi với Tranh nhi đi... cùng Tranh nhi... bên nhau..." Thanh âm càng lúc càng yếu ớt, ta từ từ khụy xuống trên nền đất, mặc kệ máu đỏ đã nhuộm ướt chính mình, ta chỉ còn biết ôm nàng thật chặt, ôm thật chặt thân thể hồng y, vùi đầu vào cổ nàng, nước mắt từ lâu đã vỡ đê, sau đó ta ngẩng đầu, nở nụ cười, cười với vị tiểu thư từ lâu đã chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu trong lòng mình, cười thực ôn nhu, cười thực đa tình, cười thực quyến rũ, nhưng chỉ thiếu sự chân thực, nụ cười không còn vui vẻ nữa... Dù nhìn không được vui vẻ nhưng ta cũng không biết làm sao, ta ôn nhu đối với thân thể dần lạnh lẽo của người ta yêu nhất, nói với nàng: "Được, chỉ cần Tranh nhi thích, tỷ tỷ đi cùng ngươi."
Sao đó, yến tiệc tàn, quan phủ đến, nhưng tất cả đều đã quá muộn, trái tim đã chết, mọi người đều chết, rất nhiều rất nhiều thứ kết thúc, cả Tần phủ nhuộm trong màu máu đỏ, chói mắt đến khiến ta thực đau...
.
Ta không biết mình có đang mơ hay không, nhưng hiện tại ta lại nhìn thấy Tranh cười đi về phía ta, nàng kéo tay ta, hờn dỗi: "Tỷ tỷ, ngươi đã hứa với Tranh nhi mà, ngươi thực đáng ghét. Theo ta đi chơi đi!" Lòng bàn tay ta dần ấm áp, là nàng, là nàng đã trở về "Hảo, chúng ta đi!"
.
Chúng ta đi thôi...
.
Ràng buộc duy nhất... rốt cuộc đã hoàn thành... Tiểu thư, chúng ta lại được bên nhau rồi... Tiểu thư của ta...
.
"Bà bà, ăn cơm, bà bà? Sao ngài lại ngủ nữa vậy, mau dậy đi ăn nha, cha đã trở về rồi, gọi ngài đi ăn cơm, bà bà?" Đứa cháu lắc lắc thân thể đã không còn hơi thở, đột nhiên nó phát hiện miếng ngọc trên ngực nàng đã vỡ nát, "Ngộ Duyên" đã tan vỡ.
.
Ngộ duyên: Hai người gặp nhau đều là duyên, duyên đến thì ngọc còn, duyên đi ngọc vỡ nát...
.
.
.
Hoàn.
p/s: *gãi đầu* Không biết Đoản văn có nên post vào đây không ta :(