Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Khoai Tây Nhỏ


Lão sư, nhẹ tay một chút
Tác giả: Trường Sí Bàng Đích Quy Quy
Thể loại: Hiện đại, vườn trường, HE
Tình trạng raw : Hoàn
Editor: Tiểu Ken + google và sự trợ giúp từ vài vị cao nhân khác
Tiến độ dịch: cực kì rùa rùa rùa ( tại trình còn thấp)
 Embarassed  Embarassed 
Lời mở đầu
Lại một đêm dài
Có nhiều lắm tình cảm đều tụ hội đêm nay muốn tuôn ra. Ngươi cười, ngươi giận dữ, ngươi thương tâm. Trong đầu ta đều là ngươi, giống như của ta sinh mệnh chỉ có ngươi..
Nhớ mang máng lần đầu tiên gặp nhau, ngươi nhẹ nhàng mà lắc lắc của ta lỗ tai, có lẽ phút đó duyên phận đã được định
Hết thảy đều như một trò đùa vui của ông trời, ngẫu nhiên gặp nhau, trường kỳ cùng nhau, tình yêu ngây thơ, chính là vĩnh hằng cùng nhau...
Điên cuồng mà gõ bàn phím chỉ hy vọng ngươi cùng ta có thể thế nhân vĩnh hằng....
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hy vọng đọc giả không suy đoán, tình cảm là không thể hồi phục
 Embarassed Vài lời nói nhảm Embarassed 
Lần đầu tiên edit nên có nhiều lỗi về chính tả hay câu cú, văn chương lủng củng hy dở tệ, thỉnh mọi người thông cảm
__________________
* Up lại các chương cũ và up thêm chương mới*

Khoai Tây Nhỏ


Chương 1: Gặp nhau
Còn nhớ sao? Lần đầu tiên gặp nhau....

Không hiểu, thật sự thực không hiểu, kém nhất toàn huyện, trung khảo thậm chí nộp giấy trắng , như thế nào lại được vinh quang đưa đến trường học hạng nhất đọc sách? Chẳng lẽ bọn họ còn chưa đủ thất vọng?

Hung hăng khởi động xe điện , các ngươi đã muốn cho ta học, được rồi, vậy làm cho các ngươi thất vọng thêm mãnh liệt chút đi.

“Ai da.” Không xong, đụng người rồi...Cái ngày gì thật xui xẻo, quả nhiên khai giảng không tốt chút nào

Ta cũng quản không được nhiều như vậy , trong lòng tràn ngập phẫn nộ, bực tức đưa cho nàng mấy trăm đồng tiền,“Lấy đi, có bệnh xem bệnh, không bệnh coi như là phí tổn thất tinh thần.”

“Cái gì?” Nhẹ nhàng đứng dậy, phủi phủi bụi trên người , thực không lễ phép đi tới nhéo lỗ tai ta.

“Ai ui, ngươi người này có biết lễ phép hay không?” Ta phẫn nộ nhìn nàng, trong đó lại có một ít tò mò, làm gì có ai tùy tiện nhéo lỗ tai người xa lạ.

“Vậy ngươi rất lễ phép , đụng phải ta không ngờ còn mở miệng đả thương người? Có tiền rất giỏi a, tiểu hài tử nhà ai ngông cuồng như vậy?” Nàng nổi giận, trừng mắt ta.

“Di, ngươi rớt tiền kìa.”

“Cái gì?” Quay đầu lại tìm. Kẻ ngu ngốc này, thật dễ bị lừa

Thừa dịp này không chạy còn đợi đến khi nào? Phát động xe chạy bằng điện, hướng cái trường học đáng ghét kia mà chạy

...............................

Tục ngữ nói thật đúng a, khi xui xẻo uống ngụm nước lạnh cũng sặc nha, Jesus a, ngọc đế a, các ngươi ai có thể nói cho ta biết vì sao lại muốn đùa giỡn ta, vì sao vừa rồi nữ nhân bị đụng trúng bây giờ vẻ mặt cười gian
trá ở trên bục giảng nhìn ta chằm chằm? Chột dạ cúi đầu, vừa rồi người kia không phải ta, thật sự không phải, thôi miên-ing...

“Các bạn học sinh, từ nay về sau ta chính là chủ nhiệm lớp của mọi người. Các ngươi là do ta quản từ nay về sau liền an phận an phận , bằng không hừ hừ...” Chột dạ, sờ sờ đầu, hãn a. Dùng sức cúi đầu, ngươi không thể nhìn thây ta.

“Ta biết, có rất nhiều đồng học là chạy trường (dùng tiền xin vào), nhưng nhất định phải chú ý an toàn giao thông...” Ai ai, làm ơn đừng nói, ông trời a, không cần vui đùa như vậy đâu.

“Tuy rằng hiện tại cha mẹ có tiền, nhưng không chú ý an toàn giao thông sớm hay muộn có một ngày xảy ra tai nạn, các ngươi biết không?”

“Biết...”

“Vậy còn ngươi? Bạn học này . Nói cho mọi người trên đường phóng xe có hậu quả gì.” Thần a, ngươi công và tư chẳng phân biệt được, đối đãi với ta như vậy sao? Nhìn nàng cười gian trá, sau lưng mồ hôi lạnh đều nhanh đem quần áo tẩm ướt. Thật muốn đạp hai chân ngươi

“Ân, hậu quả sao? Ha ha, hậu quả chính là @#¥¥@#” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, chột dạ cho tới bây giờ chưa từng chột dạ tới như vậy

“Xem ra ngươi có biết thật rõ ràng sao, vậy làm có được không?” Ngươi nay liền trả thù ta

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cúi đầu nói “không”

“Vậy sau này thì sao?” Dày thanh âm, mẹ nó, cùng phượng tỷ* liều mạng giống nhau, bất quá, trong đó gian trá chỉ có ta mới biết được. Nào có lão sư vừa khai giảng nói cái gì an toàn giao thông , rõ ràng là nhằm vào ta.

“Nhất định làm được.” Không nói gì ing...

“Nói lớn một chút.”

“Nhất định làm được.” Ai u má ơi, cả đời chưa rống lớn tiếng như vậy, làm nữ nhân kia hơi hơi sửng sốt.

“Hảo. Ngồi xuống đi.” Vỗ vỗ bả vai ta. Tiểu tâm can a, đêm nay bồi bổ cho ngươi

Ngày đầu tiên học liền không yên lòng , thần a, ta trở về đốt thêm nhiều tiền giấy cho ngươi, đừng chơi ta như vậy được không? Hoàn hảo nữ nhân đáng chết kia không tìm ta phiền toái, chính là đơn giản nhắc nhắc nhở bản thân, nói nói về sau phải chú ý mọi việc, khai giảng ngày đầu tiên,không thây vị lão sư nào lên lớp dạy , ta suốt buổi ngồi đoan đoan chính chính (đứng đắn) , sợ chọc giận vị này.

“Tốt lắm, hôm nay đã nói nhiều như vậy . Mọi người thu thập một chút trở về đi, ngày mai chính thức lên lớp. Nhớ kỹ, trăm ngàn lần phải chú ý an toàn giao thông nga.” Nàng đối ta nở nụ cười, thiên a, tâm đều bính đi ra , bất quá, không phải ái mộ, là sợ tới mức.... Về sau trăm ngàn nhớ kỹ, không cần chọc nữ nhân, nhất là loại ngoài mặt dịu dàng, nội tâm phúc hắc ...@##¥@%#, đêm nay họa cái quyển quyển nguyền rủa ngươi. ( ken thật không biết quyển quyển là gì, nói chung là một kiểu nguyền rủa)

Đơn giản thu thập một chút túi sách, nhìn kia hai cuốn sách giáo khoa thật trầm trọng, ai, đeo lên, chạy ra ngoài cửa.

Nhẹ nhàng thảy một cái, hai cuốn sách rơi tự do trong không trung thành một đường cong hoàn mỹ, chuẩn xác rơi vào thùng rác, tiểu dạng, cho các ngươi đè ta nữa ngày

“Uy, ngươi làm gì đó?” thanh âm ác mộng vang lên.

Nhìn trái nhìn phải, di không ai, hộc khí, thật là bị nữ nhân kia làm cho biến thành bệnh tâm thần ?

“Nói ngươi đó! Như thế nào đem sách quăng đi, ta còn nghĩ đến ngươi chỉ đụng người, không nghĩ tới đầu óc còn kém cỏi.” Ông trời, ngươi chạy trên lầu đi?

“Ngạch, sách đó có hay không cũng như nhau?” Ta đổ mồ hôi, không may rồi

“Như thế nào giống nhau? Không có sách ngươi có thể luyên thi đại học a? Trung khảo được bao nhiêu điểm?” Nàng nghi hoặc nhìn ta.

“ah, một trăm điểm đi.” Không sai, ít nhất ta còn làm được đến đó

“ah.” Nàng phỏng chừng đoán ra ta là bỏ tiền để vào, bất quá không quan hệ, sự thật chính là sự thật, ta cũng không muốn nói gì. Thất vọng chứ gi? thất vọng là tốt rồi, về sau đừng động tới ta.

“Mau đi nhặt lại sách, Nháo xong chưa? ta cảnh cáo ngươi, nếu ngày mai ta nhìn thấy trên bàn ngươi không có sách, hừ hừ, cẩn thận một chút nga. Hôm nay sẽ không với ngươi tính chuyện ngươi đụng trúng ta, trả tiền cho ngươi, ta không cần” Trước khi đi lại quăng cho ta quả bom. Làm ta đem lời phản bác nuốt vào trong bụng. Ai, không cần thì không cần, không mất miếng thịt nào

Ra cổng trường gặp bạn bè, ai rốt cục có thể đem hai cuốn sách thậ nặng đó giao cho nàng

“Ai u, ngươi cái đồ không lương tâm , ta đều như vậy mệt mỏi, ngươi lại còn bắt ta cầm thêm.” Bạn bè oán giận.

“Ai bảo ngươi làm bạn tốt của ta. Đi, mời ngươi hát k đi.”(karaoke)

Thả lỏng một chút, đón chờ ngày mai bão táp nga.....

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Phượng tỷ
Tại Cbiz, Phượng tỷ là một cô gái tuy xấu xí nhưng lại ôm tham vọng rất lớn.

Phượng tỷ tên thật là La Ngọc Phượng, 28 tuổi. Năm 2008 cô từng phát hàng ngàn tờ rơi “tuyển người yêu” tại ga tàu điện ngầm Thượng Hải và gây sốc khi tuyên bố các điều kiện kén chồng trên chương trình “mai mối” truyền hình. Phượng tỷ từng tham gia cuộc thi China’s got talent và chinh phục người xem bằng tài “cầm, kỳ, thi, họa” đặc sắc.
Năm 2010, Phượng tỷ tuyên bố trên trang web cá nhân: “Tôi đã đến Mỹ” và “Đã xuất ngoại là không muốn quay trở về”. Trong suốt thời gian sau đó, do những hành động và phát ngôn khác người, cô bị cả cộng đồng mạng la ó và “ném đá”. Tuy nhiên, không vì thế mà sức hút dành cho Phượng tỷ suy giảm. Cô vẫn nhận được hợp đồng quảng cáo dầu gội đầi và các sản phẩm tiêu dùng cho các thương hiệu Trung Quốc.
Spoiler:

Có gì sai sót mong mọi người góp ý. Có vài chỗ thật biết làm sao nên đành chế lại một tí

Khoai Tây Nhỏ


Chương 2: Bão tố lớp học(nghe thật hoành tráng)
“Đứa nhỏ, đứa nhỏ, lại đây ăn thất xảo quả*.” Bà nội ôn nhu gọi ta.

Bước tập tễnh nhào vào lòng bà nội, ấm áp ôm ấp, hương giặt quần áo, hương thơm thuộc về bà , thật thơm. Từng ngụm từng ngụm ăn, ta ngồi trong lòng bà nội nghe Ngưu Lang Chức Nữ chuyện xưa, thỉnh thoảng lại đưa ra những vấn đề của cái tuổi ngây thơ kia, nghe bà nội giải thích độc đáo, thật sự đẹp quá.

Hình ảnh đột ngột đổi, bà nội im lặng nằm trong quan tài, người chủ trì một lần lại một lần đọc diễn cảm điếu văn. Nước mắt chảy ra, người duy nhất yêu thương ta, bà nội, ngươi... Không tin, ta không tin, chạy qua gắt gao ôm con bà nội thi thể, gào khóc, Không thể nào! Không thể nào! Người nói cho tôn nhi từ nay về sau cùng ai làm bạn, bà nội mau dậy đi, dậy đi tiếp tục kể cho ta nghe Ngưu Lang Chức Nữ chuyện xưa a.

Trong hình ảnh đó ta rơi lệ đầy mặt, Bị cha dẫn đi, Nam nhân đáng giận, khi bà nội còn sống không hảo chiếu cố, ra đi rồi mới ở bên người nàng có ích lợi gì. Hận, lồng ngực như hồng thủy bàn quay cuồng. Tiền, thật sự
quan trọng như vậy sao?

Nước mắt chảy ướt áo gối, ta đã tỉnh. Hình ảnh như thế xuất hiện vô số lần, mỗi một lần đều có thể khơi dậy của ta phức tạp cảm xúc. Rốt cuộc ngủ không được , rời giường đi vào phòng tắm, hung hăng xả nước lạnh. Bà nội, ta rất nhớ ngươi.....

Trường học...

Mang cặp mắt gấu trúc, thật buồn ngủ, ghé vào trên bàn liền ngủ say.

“Đăng đăng.” Bị hai tiếng gõ cái bàn kêu tỉnh , thật là đáng giận bạn bè, không có việc gì đập loạn lên bàn.

“Đăng đăng đăng.” Thanh âm còn càng lúc càng lớn.

“Pháo đáng chết, gõ gõ cái gì.. gõ?” Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn lão sư, người này đến đây lúc nào?

“Tử pháo? Ân?” Ta tuyên bố, hắn mặt đen.

“Ha ha ha.” Toàn ban cười rộ lên, sung sướng khi người gặp họa gì đó @##$ mắng chết mười tám đại tổ tông của các ngươi.

“Nga, ta không phải nói ngươi, ta nói hắn.” Ta chỉ chỉ ngồi cùng bàn.

“Lên lớp ngủ, ngươi còn cãi ?” Hắn trợn mắt trừng ta, nếu ánh mắt có thể giết chết người, phỏng chừng ta xương cốt cũng không còn dư lại .

“Ta thì vô lý, còn ngươi luôn có lý.” Lão sư bây giờ thực biết uy hiếp người khác, thật khinh bỉ hắn

Ngươi này cái gì học sinh? Trung khảo khảo bao nhiêu điểm?”

“Một trăm điểm đi.” Cẩu mắt thấy nhân thấp gì đó, Mắt chó nhìn người cũng thấp lại muốn lấy thành tích quyết định nhân phẩm...

“Mới một trăm điểm dám lên mặt nói ngang với ta? Ta còn nghĩ đến thế nào cao tài sinh đâu!” Trong ánh mắt lộ rõ khinh bỉ

Trong lòng tức giận chợt tăng lên, sẽ lấy điểm xem nhân phẩm, đây là hiện tại lão sư, nói cái gì dạy học dục nhân, còn không phải nhìn vào thành tích

“Ta không phải gì cao tài sinh a, ngươi lão mới là, đại học phế tài sinh....”

“Cái gì? Ngươi.” Kia lão sư phỏng chừng đặc thật mất mặt, như vậy bị học sinh cư nhiên hạ nhục

“Tan học đến văn phòng ta.”Nhẹ nhàng nói một câu, ai biết bên trong còn có bao nhiêu tức giận.

Đi thì đi, cùng lắm thì bị giáo huấn, viết kiểm điểm. Có gì đâu.

“Tô Tử, lại gây chuyện rồi.” Bạn bè bất đắc dĩ nhìn ta.

“Cái gì gây chuyện? Ta là cho ta về sau chất lựng giấc ngủ chuẩn bị.” Đúng vậy, làm cho lão sư này thất vọng, về sau sẽ không quản ta .

“Ai, ngươi nha? Tới khi nào mới đem tâm như ngựa chạy loạn thu liễm lại?” Lắc đầu, tiếp tục nghe giảng bài.

Ta đối với nàng cười cười, biết ngươi là tốt với ta, thật sự, nhưng ta cả đời đã muốn như vậy , xin lỗi .

Thân mình vẫn là vẫn duy trì tư thế ngủ, nhưng trong lòng sớm dậy sóng cuồn cuộn, vì sao, vì sao? Cho dù ta trong cảm nhận của người khác là phế vật, nhưng các ngươi là cha mẹ, vì cái gì muốn đưa ta đến đây học?
Không thể cho ta ở cùng các ngươi

Quá khứ từng màn nổi lên trong lòng, cha mẹ quyết tuyệt, bạn học cười nhạo, cùng với bà nội lo lắng ánh mắt, mệt mỏi quá...

Rất nhanh, chuông tan học vang .“Ngươi, đi ra.” Mở mỏi mệt hai mắt, xem xét xem xét tên kia, thật là,la hét cái gì mà la hét?

“Tô kì, đừng nháo , nghe lời, cùng lắm thì viết mấy ngàn chữ kiểm điểm.” Nhìn bạn bè chân thành ánh mắt, trong lòng nỗi lên một cỗ nho nhỏ cuộn sóng. Bạn bè a bạn bè, cuộc đời này không uổng kết giao ngươi này bằng hữu, ta tô kì chết mà không tiếc.

Đối với nàng nở nụ cười, thí điên thí điên* *chạy theo sau lão sư.

“Tô kì, ngươi đi, lại chuyện.” Chủ nhiệm lớp, cũng chính là ngày hôm qua bị đụng vào vị kia nữ lão sư, bắt đầu giáo huấn, ai thật thất bại, vị này lão sư lại đi mời chủ nhiệm lớp noi chuyện

“Di, ngươi như thế nào biết tên của ta ?” Ta nhớ là chưa có nói a~~~~~

“Trốn học, dùng di động trên lớp, nói chuyện, đánh nhau... Chuyện xấu của thời học sinh ngươi đều làm hết a!” Bất đắc dĩ nhìn ta. Sơ trung hồ sơ a, bất quá cũng đúng, ta có một học sinh như vậy ta cũng đau đầu.

“Ha ha.” Ta cười, ta dùng sức cười gượng, không biết vì sao vừa nhìn thấy nàng trong lòng không khỏi chột dạ, không phải chỉ đụng phải một chút sao, thật là, không tiền đồ

“Ngươi này đôi mắt sao lại thâm quầng thế này? Lại thức đêm đánh cf ?” Nàng khẽ cau mày.

“Không... Ngủ không được, nghĩ môt vài viêc.” Thành thật công đạo.

“Ân hừ? Quốc gia đại sự? Làm cho Tô tổng thức đêm thành như vậy?” Nàng nở nụ cười, ta cảm thấy thực gian trá.

“Ah, không có việc gì, việc nhỏ.” Trán ướt đẫm mồ hôi a

“Ta nói cho ngươi, về sau dám cùng lão sư nói ngang cẩn thận ta cho ngươi chịu không nổi.”

“Ah, không cần đi, về sao không ngủ ở lớp nữa là được?” Ta tỏ vẻ thập phần đau đầu.

“Còn dám lên lớp ngủ?” Nàng nhéo lỗ tai ta, mẹ nó, ngươi lại nhéo, sở thích a?

“Ahhh, không dám, không dám.” Nhanh chóng cầu xin tha thứ.

“Được rồi. Ta hỏi ngươi vì sao không cố gắng học tập, ta xem bộ dáng của ngươi thât thông minh...”

Ta không nói gì-ing, thông minh có thể từ trên mặt nhìn ra sao? Lão sư, ngài dạy cho ta với. Đáng tiếc ta không dám nói ra, phỏng chừng lại chịu độc thủ.

Bất đắc dĩ thở dài, học, có ích sao?

“Học là vì cái gì, còn không phải là vì tốt cho việc ra đường đời, nếu về sau đường đời ba mẹ ta an bài tốt rồi, ta làm gì phải lao lực tâm cơ học hành ? Lại nói,ta không nghĩ làm cho bọn họ đắc ý.” Một câu nói cuối cùng
nghiến răng nghiến lợi, ba mẹ, trong đời này cho ta thứ ý nghĩa vĩnh viễn là tiền.

Nàng đại khái cũng bị bộ dáng của ta dọa sợ, lắc đầu:“Vậy ngươi một chút sách cũng không nghĩ đọc, không có lý tưởng?”

“Có, nhưng này cả đời cũng thực hiện không được?”

“Gì, có thể cho ta nói nói không?”

“....”Nén lại, nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm lão sư. Nguyện vọng, lý tưởng? Tất cả của ta đều thất bại chẳng còn gì

“Không nói cũng được, dù sao lão sư chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo đọc sách, tranh thủ làm cho chính mình về sau không hối hận là được , chuyện hác là chuyện riêng của ngươi. Trở về đi!” Nàng thở dài, đại khái là
nhìn ra của ta tâm trạng không thích hợp.

Ta thở hổn hển một hơi, không biết vì sao, ta nghĩ nói cho nàng, rất muốn, rất muốn..

“Lão sư, kỳ thật của ta lý tưởng rất đơn giản, chính là cùng cha mẹ ở chung một nơi, tâm trạng vui vẻ tâm sự trò chuyện, nhưng là, phỏng chừng đời này cũng thực hiện không được . Bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có tiền, mà chút thời gian cùng ta cũng đủ bọn họ kiếm thiệt nhiều đâu!” cười cười tự giễu chính mình, không để ý nàng kinh ngạc ánh mắt, sải bước ra khỏi văn phòng.

*Thất xảo quả: Thất xảo quả: món bánh truyền thống được làm trong ngày lễ Thất Tịch hay còn gọi là ngày lễ tình yêu của TQ, bắt nguồn từ tích Ngưu Lang Chức Nữ. Ngày lễ này được tổ chức vào ngày 7/7 hàng năm
[Hiện đại][Trung Thiên] Lão sư, nhẹ tay một chút - Trường Sí Bàng Đích Quy Quy U119609912_13a1b8112e2g2_blog

Khoai Tây Nhỏ


Chương 3 Trên đường ngẫu ngộ
Rất nhanh,liền đến tiết của chủ nhiệm. Ai, đã chuẩn bị mười vạn phần tinh thần, bài đầu tiên cũng không thể khinh thường.

“Các em, hôm nay chúng ta học bài đầu tiên – Thẩm viên xuân-tuyết*.” Nói vừa xong,“Oành” một tiếng đem sách đóng lại, làm ta giật cả mình, mẹ ơi, đừng như vậy khảo nghiệm ta a

“Bắc Quốc tuyết cùng phía nam tuyết là hoàn toàn bất đồng , phía nam tuyết nhẵn nhụi mềm mại, tựa như tơ lụa vừa dệt làm người ta không thể tự kềm chế say mê ..” Chán nản, đem tuyết phương bắc so với tuyết
phương nam phương làm gì? Bất quá, nàng giảng thật sự tốt lắm, híp mắt cẩn thận hồi tưởng , Nhìn cẩn thận lão sư thật đúng là xinh đẹp

“Mà phương bắc tuyết, không rơi thì thôi, nếu đã rơi thì khí thế bàng bạc giống như muốn phát tiết cảm xúc, thực cấp lực(từ ngữ mạng có nghĩa là cool, awsome) nga!”

“Ha ha ha.” Như thế nào nói ra một câu như vậy làm cả lớp cười ầm lên

“Thê nào a? chẳng lẽ lão sư không được nói ngôn ngữ mạng. Người ta Lưu thúc thúc còn biên bộ [Thế thuyết tân ngữ] đâu?”

(“Nhân gia Lưu thúc thúc” trong miệng Lâm lão sư ở đây chính là Lâm Xuyên vương Lưu Nghĩa Khanh đời Nam Triều, tác giả bộ “Thế thuyết tân ngữ”. Hảo một lão sư đem cổ nhân gọi thành “nhân gia”, “thúc thúc” đến thân mật, lại còn bẻ ngoéo ý nghĩa tên tác phẩm nữa. “Thế thuyết tân ngữ” theo mình hiểu có nghĩa là “Lời bàn mới về thế sự”, mà trong hoàn cảnh này hình như Lâm lão sư có ý xuyên tạc thành “Ngôn ngữ mới mà thế nhân dùng”  (trích của bạn TheDeGeneres.Trình độ của ken còn thực thấp nên xin phép trích dẫn lời giải thích này)

“Phốc.” Đem mấy đứa nhỏ cười đến thở không nổi , lão sư, thực cấp lực.(cool, awsome)

“Ai là Lưu thúc thúc?” Ta hỏi ngồi cùng bàn.

“Ha ha, lão cổ nhân ,Ai kêu ngươi sơ trung không chịu học. Di, kỳ tích a, ngươi tiết này như thế nào lại nghe giảng bài ?” Bạn bè ngạc nhiên nhìn ta.

“không có gì, nhàm chán muốn chết.” Ta nói.

Bạn bè sờ sờ của ta đi, sau đó thực khẳng định nói với ta:“Nhóc, ngươi không bị sốt nha.”

Chỉ một thoáng, ta có ý nghĩ muốn đập chết nàng, ngươi cái tử pháo.

“Tô kì, hảo hảo nghe giảng bài. Đừng có sai sót .” Toàn ban lập tức yên lặng , quay đầu nhìn ta, làm cái gì, xem khỉ sao?

“Ân.” Không nói gì, quay đầu xem đương sự, vẻ mặt vô tội nhìn ta, khóe miệng hiện lên ý cười thật rõ ràng nói cho ta biết:“Tiểu tử, sẽ nói chuyện với ngươi sau.”

Đoan chính thân mình, ai nha nha, nghe giảng bài.

“Vừa rồi ta giảng là sử dụng biện pháp đối lập, đối lập tác dụng chính là cường điệu sự vật, sự việc ...” Lâm đại học sĩ lại thao thao bất tuyệt bắt đầu bài giảng .

Tiết đầu tiên nhanh như vậy kết thúc, không nghĩ tới, một tiết học cư nhiên c1 thể trôi qua nhanh như vậy, nàng thật sự rất lợi hại, Cả một tiết học trên cơ bản không lật sách giáo khoa, cứ như vậy giảng bài, đối với một thanh niên giáo sư, có thể được như vậy là cỡ nào không dễ, cho chúng ta rất nhiều kiên thức mở rộng , liền khó khăn hơn . Không giống các giáo sư khác, tuyệt đối không có trách nhiệm, cả tiêt học chính là chiếu sách giáo khoa rồi nói lại cho học sinh, nếu không liền một lần một lần bắt chúng ta học thuộc bài. Ai, người so với người, tức chết người a! Chỉ một thoáng, địa vị\ lâm lão sư trong lòng ta bất giác lên cao thiệt nhiều thiệt nhiều.

Ngẩng đầu, nhìn nàng rời khỏi phòng học, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu .“Ai...” Gần đây hình như học được thở dài .
----------------------

Cuối tuần, là ngày mà từng học sinh mong đợi, nhất là đối với cao trung học sinh luôn luôn khẩn trương, một ngày cuối tuần ngắn ngủi cỡ nào a, nhưng vẫn đủ để cho vô số đệ tử cảm thấy phấn chấn. Còn ta, dậy thật sớm đi mua sách, mấy ngày qua lâm lão sư nói về vài bộ tiểu thuyết, ta muốn nhất nhất xem qua. Lúc này, có nhớ tới nàng kia nghịch ngợm khuôn mặt, không khỏi ngây ngô cười.

“Wase,trời ơi. Ta không nhìn lầm đi! tiểu Tô Tô của chúng ta cũng tới nhà sách mua sách, ta đây nhìn xem ngươi mua gì, ah..ah,sách này không phải lâm lão sư giảng trên lớp sao?” Tẹn mập mạp cùng lớp ngồi phía trước ta, là sơ trung đồng học của ta,vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ tới giết heo,như heo ăn cám thật sự giống

“Ha ha. Tại đây đều có thể gặp được ngươi, thật sự là ‘Viên phẩn’ a! Sách của ta không cần ngài phí sức .” Một phen cướp đi sách trong tay hắn, hừ, hôm nay trở về hảo hảo lau sạch bìa sách dính đầy mỡ heo.
(Viên phẩn là phân khỉ đồng âm với duyên phận ) Tô Kỳ quá bá đạo)

Thanh toán tiền, cuống quít chạy ra ngoài tới,“Ai u.” Sao nghe quen thuộc như vậy a?

“Tiểu Tô Tử, ngươi đụng ta thành nghiện a, lần thứ mấy rồi ?” Ngẩng đầu nhìn, ngất, như thế nào đến chỗ nào đều có thể gặp ngươi? Bất quá này trong lòng vẫn là rất cao hứng

“Ha ha.” Thật là, không cần đặt cho ta cái thái giám tên đi?

“Cười ngây ngô cái gì? Mua sách gì? Cho ta xem.”

“Cái kia, tùy tiện chọn .” Nhanh đem sách giấu ở phía sau, không thể cho ngươi thấy, dọa người a.

“A, còn bí mật với ta. Đừng nói lá sách không dám cho người khác thấy đi? Thân là chủ nhiệm lớp của ngươi, có thể có quyền làm cho học sinh của ta nhận giáo dục thuần khiết, tránh xa hoàng đổ độc...”


Ah, đi xa như vậy, phục ngươi rồi, còn hoàng đổ độc?

“Ngươi có rảnh không?” Như thế nào đột nhiên đổi đề tài ?

“Có..” Ta dám nói không có sao?

“Tốt lắm, theo ta đi nhà của ta, ta có thứ này nọ cho ngươi, đợi khi lên trường bàn thì mệt”

“Nga, được rồi.” Lão sư sào sào.. Nghĩ tới liền kích động.

“Di, lão sư, ngươi không giấu nam nhân đi?”

“Nam nhân?!!!” Không ngoài sở liệu, độc thủ lại duỗi ra hướng của ta lỗ tai. Kết quả là, trên đường cái lại truyền đến tiếng kêu của heo bị giết...

Khoai Tây Nhỏ


☆ trong nhà nói chuyện phiếm
Nàng vội vàng chạy vào tiệm sách chọn một quyển sách, thanh toán, rời đi, trộm liếc mắt một cái...[ bình thường thế giới ](thấy nó ngộ ngộ). Ân, nhớ kỹ lần sau sẽ mua.

Hoả tốc “nắm” tay của ta, chuẩn xác hẳn là lôi đi. Được rồi không rối rắm , lôi kéo tay của ta chạy tới nhà nàng, mừng thầm, cảm giác thật không sai.

“ phù phù, mệt chết .” Nàng buông tay thở dốc, mệt mỏi quá! Ta sờ sờ đầu đầy mồ hôi. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, bất đắc dĩ sinh khí:“Lão sư, có thể cho phép ta mạo muội nói với ngươi một câu vô lễ sao?”

“Ngươi nói nghe xem?” Quay đầu cười gian trá, phúc hắc, thật sự rất phúc hắc..

“Vẫn là quên đi.”

“Cái gì quên đi, ngươi không phải muốn ta tò mò chứ? Nói mau.”

“....”

“Nói a!”

“Được rồi, ta nói, lão sư, sói đuổi theo ngươi a, chạy nhanh như vậy.”

“Trách lão sư chạy nhanh a! Ân?” Lại nhéo lỗ tai ta, sớm biết thì không nói .

“Không có. Nào dám đâu? Lão sư mặc kệ nói gì làm gì đều là đúng . Ha ha.” Vội vàng cười làm lành, đời trước thiếu nợ ngươi sao?

“Những lời này, tốt lắm, ta thích. Về sau coi như thành của ngươi lời răn.”

“Ngạch.” cảm giác như lang dương nhập hổ khẩu

“Ha ha, không đùa nữa, ngươi đi lên đi.”

Im lặng, thoải mái, ánh mặt trời chiếu vào cho cả căn phòng nhiễm thượng một tầng sắc hoàng kim, giá sách, đàn dương cầm, làm toàn bộ phòng mang đầy vẻ văn hóa. Bài trí, sạch sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái cả người lẫn tâm trạng. Mọi thứ, hết thảy đều ngay ngắn và tinh tế

“Như thế nào? Ngắm ngây người, cảm thấy tự ti đi.” Lên mặt, cười đến thật sự rất đắc ý

Đột nhiên muốn đánh tan nhuệ khí của nàng,“Ngạch, chỉnh thể cảm giác không tệ. Nhưng là...”

“Nhưng là cái gì?” Nàng khẩn trương nhìn ta.

“Không tốt cho người ở.” Nói xong gắt gao giữ chặt lỗ tai, người nha, không thể mắc vào một cái bẫy n lần, nếu không thì chính là thằng ngốc!

Nhìn nàng, quả nhiên tái xanh mặt,“buông tay ra.”

“không.” Muốn ta buông tay, đừng hòng .

“Có buông hay không?” Đưa tay nhéo eo ta.

“Ai u, ta buông, ta buông.”

“Ân, ha ha, không chịu buông xuống chỉ có eo cùng lỗ tai ngươi cùng chịu khổ thôi.” Nói xong, hung hăng nhéo lỗ tai ta, xoay tròn 180°[ phỏng chừng, nhưng là không sai biệt lắm.]

Nhu nhu, đứa nhỏ ngươi chịu khổ a. Bi ai, như thế nào gặp phải như vậy người yêu thích xoay lỗ tai người khác

“Ân, cho ngươi.” Nàng đưa cho ta một xấp tư liệu.

“Gì đây? Không tẩm axít sunfuric ở mặt ngoài chứ?” Nói xong câu đó liền hối hận , lặng lẽ quan sát biểu tình của nàng, hoàn hảo không phát hỏa.

“Ta là tẩm kiềm natri (NaOH) ,còn rất đặc nữa. Không lấy thì trả lại.”

“Ta muốn, ta muốn còn không được a?” Thân thủ đoạt lấy mở ra nhìn xem, “Này cái gì a?”

“Ta nhờ tiểu Chu lão sư soạn cho ngươi kiến thức căn bản của sơ trung ngữ văn, thực tinh luyện nga! Hảo hảo đọc, cuối tuần sẽ kiểm tra ngươi.”

“Tiểu chu lão sư?” Ai a?

“Ngươi sơ trung ngữ văn lão sư, không biết?”

“Nguyên lai hắn họ Chu a.”

Nàng trong mắt tràn ngập khinh bỉ,“Hắn với ta là trung học đồng học.”

“Nguyên lai các ngươi sớm thông đồng một mạch, cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng đến hại ta. Ai nha, này những ngày về sau như thế nào vượt qua a?” Cười trộm, giả vờ cũng thật giống, thực phải đi làm diễn viên .

“Hắc hắc, nên qua như thế nào liền như thế nào quá, từ hôm nay trở đi, ta phong ngươi làm ngữ văn khóa đại biểu, lĩnh thưởng đi!”
@#¥%#@¥, được rồi,“Tra, tiểu nhân tuân chỉ.” (2 người này tự nhiên đóng phim cổ trang)

“Đừng không phục a! Tiểu chu lão sư khả làm cho ta hảo hảo ‘Chiếu cố’ ngươi. Ta khả cùng hắn đánh đố a, cuộc thi lần này ngươi không lên được 80 phân, hừ hừ, ngày như thế nào quá, liền tùy vào ngươi .”

Phúc hắc a! Nhanh như vậy liền đem đi ta bán.

“Lão sư, ngươi mua sách gì?” Ta đặt câu hỏi.

“[ bình thường thế giới ] của Lộ xa . Làm sao vậy? Có hứng thú? Tiểu tô a, ta phát hiện ngươi hôm nay mua sách giống như ta lên lớp đều nói quá...” Ánh mắt đảo qua sách của ta

“Ngạch, lão sư ngài nói hay như vậy, ta đương nhiên cũng phải nhìn xem là yêu nghiệt phương nào viết .”Nhóc con, cho ngươi lại nói mhảm.

“Được rồi,ngươi hảo hảo xem sách đi.” Kỳ tích, lần này không theo ta kêu la.

Nhẹ nhàng mà vuốt ve bìa sách, giống như che chở bảo bối, trong nháy mắt, ta nghĩ trở thành quyển sách kia. Dùng sức lắc đầu, ngươi nghĩ cái gì đâu?

“Lão sư, ngươi xem qua quyển sách này sao?”

“Nói nhảm gì vậy, mua sách chẳng lẽ còn mua quyển xem rồi ?”

Không xong, lại hỏi vấn đề ngu ngốc,mất mặt a.

“Bất quá, ta thật sự xem rồi. Ha ha.”

“....” Ngươi lại đùa giỡn ta.

“Nói cho ngươi một chút đi. Bộ sách này có 3 cuốn;viết vào những năm 70-80, viết về huynh đệ Tôn Thiếu An cùng Tôn Thiếu Bình , khắc họa các giai cấp của xã hội đương thời và hình tượng người dân thường; Lao động cùng tình yêu,thất bại cùng theo đuổi, thống khổ cùng sung sướng, cuộc sống hằng ngày cùng xã hội rộng lớn xung đột nhưng đan vào cùng một chỗ, khắc sâu con đường gian nan khúc chiết người thường đi qua trong tiến trình lịch sử ; Đọc đến làm người ta rung động đến tâm can, không muốn ngừng.”

Quyển sách này chắc chắn phải mua. Có thể làm cho lão sư khắc sâu ấn tượng, nhất định là sách hay!

“Quyển sách này làm ta cảm động là bọn họ đối với tình yêu, chấp nhất, thuần phác, lại vì đối phương suy nghĩ...” Nàng giảng vẻ mặt mê say, giống như chính mình mới là kia nhân vật chính.

Ta nhịn không được chọc nàng:“Lão sư, ngươi phát xuân a?”

“Cái gì?” Trợn mắt nhìn.

“Ngạch, ta nói là quyển sách này viết thật tốt, này ‘Lộ yêu’ thật là có bản lĩnh.”

“Cái gì Lộ yêu? Là Lộ Xa.”

“Được rồi, Lộ Xa.”

“Hắc hắc, ngoan, trở về đi, trễ ba mẹ ngươi sẽ lo lắng.”

“Bọn họ sẽ không lo lắng.” Ta âm thầm phỉ báng.

“Tiểu Tô Tử a, trao đổi số di động nào. Tiểu chu lão sư nói ngươi sống một mình, bị bệnh, hoặc có chuyện gì gọi điện thoại cho ta. Không có việc gì có thể cùng lão sư tâm sự !Chú ý thân thể , mấy ngày nay ta không thấy ngươi ngủ ngon.”

Trong lòng nhất thời chấn động, đã quan tâm ta từ lâu, lâm lão sư, cho ta nhiều lắm quan tâm, lão sư a, ngươi còn như vậy, ta sẽ ỷ lại vào ngươi a!

Nhanh chóng lấy di động ra trao đổi số điện thoại, hướng ngoài cửa chạy đi, nước mắt bất giác trào ra, ta sợ, ta sợ ta sẽ không muốn xa rời loại cảm giác này. Lão sư, ngươi biết không?

Khoai Tây Nhỏ


☆,
học vì ngươi

Sau lần đó, mỗi một ngày, lâm lão sư đều không có lúc nào là không chú ý ta, được rồi, ngươi đã muốn ta học ngữ văn, ta hôm nay bắt đầu học nhưng cũng chỉ học ngữ văn, đáp ứng ngươi ta sẽ làm được.

Mỗi khi nàng thấy ta hỗn độn sách bài tập, đều thở dài, cũng không nói gì ta, ta biết nàng thất vọng.

Mỗi ngày rối rắm giữa học và không học , ta biết lão sư nào cùng đều thích đệ tử tốt, Lâm lão sư cũng không ngoại lệ, mỗi lần nhìn học sinh điểm cao nàng thật vui vẻ nở nụ cười, ta cảm thấy ghen tị, ta biết không tư cách,việc ta làm được chỉ có gây chuyện. Mỗi ngày bị cáo trạng với lão sư, nàng đối ta thực thất vọng, ta biết. Nhưng lão sư, ngươi có thể thay thế được tình thương của mẹ trong lòng ta sao? Nếu có thể, ta sẽ vì ngươi học mọi thứ.

Buổi tối về nhà, nhìn phòng khách trống trải, ta nở nụ cười, đây vẫn là cái ‘Nhà’ sao?

Nấu bát mì tôm, ngồi ở sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chú về phía trước, thật không biết bọn họ muốn nuôi ‘Cái xác không hồn’ như ta làm cái gì?

Tắm rửa, đi ngủ.

Ngày hôm sau,mặt trời lên, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ của ta, nhưng rất mờ, ta không thích mãnh liệt lo lắng, đau lòng.

Sớm thức, nhìn kính cửa sổ đang đóng, ta nghĩ đánh nát nó.

‘Oành’, nhìn máu chảy, ta nở nụ cười, đau không? Đau! Nhưng không bằng nỗi đau trong lòng, băng bó một chút, đi tới trường học.

Này một màn, lâm lão sư thấy .Nàng mím môi, tuy rằng nàng tập trung giảng bài, nhưng ta có thể cảm giác được cực nóng tầm mắt nhìn chằm chằm tay của ta .

“Tô kì, tay của ngươi sao lại thế này?” Nàng gọi ta đi ra ngoài.

“Không sao chỉ là té ngã” Ta lạnh lùng nói.

“Lại đây, ta đưa ngươi đi phòng y tế”

“Không cần, không đau.”

“Nhanh lên, nhiễm trùng thì sao.” Nàng không khỏi phân trần lôi kéo ta chạy tới phòng y tế. Ta im lặng, biết nàng là tốt với ta.

“Nhìn một cái, biến thành như vậy, còn có mảnh nhỏ thủy tinh. Không sớm đến,sẽ nhiễm trùng.” Thầy thuốc lôi kéo tay của ta dùng cái nhíp một chút một chút gắp mảnh thủy tinh ra
Lấy ra mảnh nhỏ, Làm ta đau. Nhìn lén lâm lão sư một cái, hắc nghiêm mặt, ta biết, nàng hoài nghi ...

Rất nhanh thoa thuốc xong, nàng thở dài nói với ta nói:“Tô kì, chúng ta một chút đi.”

Ta gật đầu, không có cách nào khác cự tuyệt.

“Ta biết, ngươi hận cha mẹ của ngươi.” Nàng vừa đi vừa nhìn chăm chú vào ta, phỏng chừng sợ ta kích động, vừa ý là ta đã sớm lạnh nhạt , ngốc lão sư, không có việc gì .
Nhưng ngươi hiện tại đang làm gì? Chẳng lẽ ntrong mắt gươi chỉ có cha mẹ, bạn bè đâu? Bên cạnh ngươi một mực yên lặng chăm chú dõi theo ngươi, Pháo đâu? Còn có lớp chúng ta vài cái đồng học, lão sư biết bọn họ vẫn lo lắng cho ngươi .” Nàng im lặng , mà tâm của ta bắt đầu run run, đúng vậy, Pháo, còn có tiểu Hoàng, A Mai, các nàng là thực quan tâm ta, mà ta lại làm cho các nàng thực thất vọng, mỗi khi thấy ta rối rắm cục diện đều là các nàng xử lý, trong lòng liền đặc biệt khó chịu, đối với ngươi lại nên như thế nào?

“Còn có lão sư.” Nàng đột nhiên toát ra một câu,“Tô Tử, ta thực lo lắng ngươi, ngươi biết không? Đời này, ta còn chưa có thấy một học sinh như ngươi, tâm sự thật nhiều, vẻ mặt u buồn, mà ta thấy ngươi cùng các học sinh vui cười thời điểm, mới là tốt nhất, đây mới là bản tính của ngươi.”

“Cha mẹ có lỗi với ngươi? Chẳng lẽ chúng ta bao nhiêu người đều bù lại không được sao?” Nàng kích động nhìn ta,“Về sau đừng suy nghĩ được không? Ta không muốn ngươi về sau hối hận.”
Ta sửng sốt, có thể bù lại sao? Đúng vậy, bọn họ không quan tâm ta,nhưng còn có nhiều người quan tâm ta như vậy, ta chẳng lẽ không có thể vì bọn họ một lần nữa làm lại sao?
Trầm tư, tỉnh lại thời điểm lão sư đã đi rồi, nhớ rõ, ta lúc ấy giống như nhìn thấy lão sư khóe mắt trong suốt. Được rồi lão sư, ta sẽ học, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không cho ngươi thất vọng .
Trong nháy mắt khai giảng qua ba tháng, trong ba tháng này, ta luôn bị Lâm lão sư sai vặt, huống hồ, giống như có điểm cam tâm tình nguyện. Gần nhất phát hiện chính mình càng ngày càng giống chịu ngược cuồng . Ai ~~~

“Tiểu Tô Tử, ngươi đem bài tập lại đây...”

“Tiểu Tô Tử, đi rót cho ta chén nước ấm...”

“Tiểu Tô Tử, đi về lớp ngươi kêu xx lên.”

“Tiểu Tô Tử.....”

Ta tuyên bố ,mặt của ta thành đen, đem khóa đại biểu làm trâu làm ngựa sai vặt a.

“Tiểu Tô Tử. Ngươi...”

“Lão sư!” Ta nổi giận, sĩ khả sát không thể nhục*. Quyết định phản kháng rốt cuộc.

(*Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục)

“Tức ?” Mỉm cười, ta hôn mê ~~~

“Ngạch, không có gì. Ngươi nói đi.” Ta thừa nhận ta thực không khí chất, nhất là sau khi gặp được nàng.

“Đêm qua có đọc sách không?” Hỏi ~~~

“Nhìn, tạp chí.” Dám không xem sao?

“Nga, nói cho ta nghe một chút đi có cảm xúc gì? Nói ta nghe cảm tưởng!” Uống miếng nước, nở nụ cười hòa ái nhìn ta. Ông trời, ngươi có thể không cần cười với ta, ta sẽ ngất ~~

“Ngạch, có một đoạn khắc sâu vào trí nhớ, nói về một trò chơi có thiệt nhiều người tham gia, sau đó thì...”

“Lời ít mà ý nhiều, nói với ngươi bao nhiêu lần , nói của lý giải ngươi là được.”

Lau mồ hôi lạnh,Sắp xếp từ ngữ sắp xếp từ ngữ.“Ân, trò chơi này nói cho chúng ta biết trên thế giới này dù cho tất cả là giả dối thì tình thân là giả không được .”

“Ân, tốt lắm, ngữ văn thì sao, sơ trung cũng lấy lại căn bản hiện tại có thể đuổi kịp sao?”

“Có thể.”

“Tốt lắm,những môn khác không cần phải hỏi đâu lão sư. Dù sao ngươi hạ xuống nhiều như vậy. Chọn ban văn tương đối chất lượng tốt hơn kém một chút, cùng sơ trung không liên hệ nhiều lắm, chọn lý, liền...”

“Lão sư, ta nghĩ chọn lý.” Trảm đinh tiệt thiết.

“Vì cái gì?” Nàng nghi hoặc nhìn ta.

Bởi vì ta biết ngươi hàng năm dạy khoa lý, ta không muốn cùng ngươi tách ra ngươi tin sao?

“Lý khoa dễ xin việc làm, hơn nữa tính cách của ta cũng thích hợp với lý, ân còn có chính là..” Ta dùng sức suy nghĩ, nói dối thực mệt a!

“Ai, vậy được rồi. Tô kì.”

“Ân?”

“Ta phát hiện ngươi thật nghe lời ta.”

“Ha ha, phải không?” Kỳ quái ,hình như là thật sự,lớn như vậy lần đầu tiên nghe lời người khác, thậm chí điên cuồng đọc sách cùng chính mình ước nguyện ban đầu đi ngược lại. Ta thậm chí đã quên chuyện cùng với cha mẹ công khai chống đối, đây là vì cái gì? Ta mê mang , ngẩng đầu nhìn lão sư, đại khái là nàng cho ta cảm cho ta thân tình mà phụ mẫu không thể đi! Ân, chính là như vậy.

“Quên đi, dù sao ngươi học là tốt rồi. Thi giữa kì phải đứng nhất, hắc hắc, tiểu chu lão sư mời kfc ta nhất định ăn rồi.”

“A, kia bảo ta không? Không gọi ta phi khảo đổ nhất.” Thật đúng là đem ta làm tiền đánh bạc a!

“Kêu kêu kêu. Mau về lớp đi, lên lớp .”

“Lão sư.”

“Ân?”

“Ngươi quan tâm ta thì nói ngươi quan tâm ta, không nên lấy Chu lão sư làm bia đỡ, có phiền hay không a.” Nói xong nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng giảng dạy. Ha ha, trước khi đi cũng không quên đùa nàng một
chút.

Bất tri bất giác, chuông tan học vang, không muôn về nhà, lấy sách vật lý sơ trung ra xem. Tò mò cảm giác, có đôi khi cảm thấy hoảng hốt, có việc cần làm, hơn nữa là cảm giác có người chờ đợi, trong lòng nhất thời tràn ngập lực lượng. Mà ta biết, cổ lực lượng này là lâm lão sư cấp . Mà ta không nghĩ làm cho nàng thất vọng.

“Tô Tử, ngày mai nghỉ đêm nay ktv thế nào?” Bạn bè bảo ta.

“Ngươi cái tử Pháo, không thấy ta vội vàng sao, đánh gãy gia suy nghĩ. Không rảnh.”

“Làm gì đâu? Đêm nay bận việc a.”

“Ân, thỉnh gia sư.”

“Gia sư? Trời ạ, ta còn nghĩ đến bộ dáng ngươi nghe lão già giảng bài. Chịu kích thích gì.”

“Tốt lắm, ngươi lo hát karaoke đi thôi. Lão già cái gì về sau nói chuyện chú ý chút, người ta là Lâm lão sư.” Không biết như thế nào, không muốn để cho người khác tùy tiện vũ nhục nàng, tuy rằng biết này không phải ác ý .

“Nga, hảo, Lâm lão sư, Tô gia, vi thần cáo lui.”

Bạn bè đi rồi, ta lại bắt đầu múa bút thành văn....

“Tiểu Tô Tử, như thế nào còn chưa về?” Lâm lão sư vào lớp.

“Nga, làm bài!” Ta trả lời, mừng thầm, lâm lão sư như thế nào đến đây.

“Đừng liều mạng , ngừng lại cơm mà thôi, từ từ làm.”

“Lão sư, ta sẽ không vì cơm mà ngừng lại. Ta không nghĩ cho ngươi thất vọng ngươi hiểu không?” Ta đứng dậy có điểm sinh khí.

“Ngạch.” Nàng ánh mắt hơi hơi rủ xuống, giống như đang suy tư.

“Lâm lão sư, ngươi biết không? Từ nhỏ ta cùng bà nội sống cùng nhau, chỉ có bà nội quan tâm ta. Cha mẹ, ở trong cảm nhận của ta chính là những tấm ảnh chụp trên tường, còn có thỉnh thoảng gửi tiền mặt về nhà. Chờ ta vừa lên sơ trung, bà nội người duy nhất yêu ta cũng đi..” Lúc nói lời này thanh âm của ta có điểm nghẹn ngào, nhìn nhìn biểu tình của lão sư, chính là nhíu mày nghe,“Sau đó ta bắt đầu một người sống, không có cha mẹ quan tâm, ở trường học chỉ biết đánh nhau, kỳ thật ta là muốn khiến cho bọn họ chú ý. Ngươi có biết đôi khi, ngươi ngoan ngoãn có lẽ người khác sẽ không chú ý tới ngươi, chỉ có ngươi bất hòa bất hảo thành tính tình thời điểm, bọn họ mới có thể nhìn ngươi liếc mắt một cái. Đối với cha mẹ ngươi? Mặc kệ ta, mua nhà cho ta một mình ở, một người cỡ nào lạnh lùng, ta nghĩ đến không còn người quan tâm ta , gặp ngươi...
Cho nên, ta không nghĩ cho ngươi thất vọng.” Ta xúc động muốn khóc, gắt gao nhịn xuống , ta không nghĩ ở trước mặt lão sư rơi lệ.

“Tiểu Tô Tử, lão sư về sau chính là thân nhân của ngươi, ngoan.” Nàng thời điểm nói lời này thật chân thành. Giống như hứa hẹn một chuyện thật vĩ đại .

“Lão sư cám ơn ngươi.” Cảm động lan tràn trong lòng ta, không cần phải nói cũng vô pháp biểu đạt nội tâm ta kích động, rốt cục lại là ‘Thân nhân’ .

Sau đó, hai người nhìn nhau, giống như có cái gì mỏng manh tình cảm len lỏi....

“Ai, quên đi không viết về nhà.” Rốt cục ta đánh vỡ yên lặng.

“Lão sư có rảnh không? Ta mời ngươi ăn cơm.”

“ Rảnh, bất quá là ta mời ngươi a, cổ vũ tinh thần học tập.” Cười nói.

Ta nở nụ cười, nữ nhân này, biến sắc mặt thực mau.

Khoai Tây Nhỏ


☆ i
lâm bạn trai



Nhìn nữ nhân ngồi đối diện, thật sự là hết chỗ nói rồi, cứ như quỷ đói đầu thai , miệng nhồi đầy thức ăn, quay đầu đi nơi khác, trời ơi, ta thật muốn la lên ta không có quen biết nữ nhân này, được không đây?

“Lâm lão sư, ngươi ăn từ từ.“Bất đắc dĩ cầm khăn giấy giúp nàng lau

“Ha ha ta biết rồi.” Mặt đỏ ửng, thật khả nghi, ta có thể lý giải thành thẹn thùng được không?

Đắc ý nhìn nàng, ra vẻ bất đắc dĩ:

“Lão sư, ngươi như vậy. Ây da làm chúng ta mất hết mặt mũi. Về sau cũng đừng nói Tô Kì ta là học sinh của ngươi a!”

“Cái gì, là học sinh của ta ngươi thật ủy khuất? .”

Quả nhiên, độc thủ của nàng lại dừng ở lỗ tai của ta.

“Ha ha, không có, vinh hạnh của ta, ngươi nhẹ tay chút.”

“Như vậy mới đúng chứ.”

Tiếp tục ăn, còn ta chỉ biết cúi đầu cầu nguyện trăm ngàn lần đừng gặp người quen oa!!!!

“Tiểu Lâm, sao ngươi ở đây?” Nam nhân nhìn có chút diện mạo đi đến trước mặt Lâm lão sư, nhẹ nhàng mà ôm nàng ánh mắt sủng nịch.....

Tâm giống như bị xé rách , hít thở cũng thật khó khăn, nguyên lai nàng là có bạn trai , đúng vậy, xã hội hiện tại có bạn trai thật bình thường, tại sao ta lại phản ứng như vậy. Nhưng là tâm vì cái gì lại cảm thấy như vậy đau đâu?

“Lão sư, đây là?” Ôm cuối một tia hy vọng cùng hỏi nàng.

“Bạn trai ta, ngươi đừng để ý tới hắn a, học sinh không thể đàm luyến ái .” Đối với ta khờ ngốc cười.

Đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm, thật choáng váng, tâm trạng thật tồi tệ. Làm sao vậy Tô Kỳ? Lão sư có bạn trai ngươi hẳn không phải là chúc mừng sao? Không phải ngươi xem nàng là người thân sao?

Nước mắt sắp sửa rơi ,gắt gao nén lại.Nhìn trần nhà, không biết ai từng nói thời điểm muốn khóc nhìn lên trời, dùng sức đem nước mắt nuốt vào, mọi thứ sẽ bắt đầu lại

“Nhìn ngươi kìa, ăn từ từ.” Nam nhân nhẹ nhàng lau giọt nước ở khóe miệng lão sư, thâm tình nhìn nàng, giống như trong mắt bọn chỉ tồn tại lẫn nhau

“Ân, ngươi ăn không?” Nói xong lâm lão sư liền đem hamburger vừa mới cắn đưa cho hắn, nam nhân cũng không ngại, liền há mồm cắn, làm Lâm lão sư ha ha cười.

Hai người trong lúc đó hỗ động càng ngày càng thường xuyên , làm tim của ta như bị đao cắt.

Nhìn không được nữa bộ dáng vô cùng thân thiết của bọn họ, tâm của ta thật đau, mệt mỏi quá, ta muốn về nhà.

“Thực xin lỗi lão sư, ta về nhà . Các ngươi từ từ ăn.”

“Nga, đi về cẩn thận a. Nếu không ta đưa...”

“Không cần.” Cộc cằn bỏ lại một câu.

Không biết ta là làm cách nào kéo thân mình mỏi mệt về nhà, cũng không biết làm cách nào mở cửa, càng không biết chính mình là ai, Thật trống rỗng. Nấu nước nóng gội đầu, mặc cho nước lạnh theo đỉnh đầu trút xuống xuống, đau, có thể làm nỗi đau trong lòng ta vơi một chút sao? ( chỗ này thật không hiểu được ah =”= nấu nước nóng cơ mà nước lạnh theo đỉnh đầu…. hảo rối)

Không biết xối bao lâu, nâng mệt mỏi thân mình nằm ngã vào trên giường. Bạn trai? A, bạn trai.

Trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh, nhà của Lâm lão sư , một nam một nữ, người nữ nhẹ nhàng đánh đàn dương cầm,người nam vẻ mặt tươi cười, sủng nịch nhìn nữ nhân, tiếp theo, hai người lại bắt đầu xem [ bình thường thế giới ] nữ tử nhẹ nhàng nói cho nam tử độc đáo giải thích của nàng, sau đó bọn họ cười đùa
(Bình thường thế giới nghe nó chướng chướng nhưng ken không biết đc tên nào khác =”= trình còn kém mong mọi người thông cảm)

Đau khổ quá...

Ta mở máy tính, thật lâu ko chơi Ma Vực, hiện tại thầm nghĩ hung hăng nhấp chuột, chém giết một đám boss, tìm kiếm thống khoái nhất thời.

“A!” Ta rống to, nước mắt theo hai má chảy xuống cổ, tay vẫn điên cuồng nhấp chuột, Lâm lão sư, Lâm lão sư, ngươi như thế nào có thể...

A, lão sư ngươi là người thân nhất của ta, mà ai là người thân nhất của ngươi ngươi ? Vì sao không phải đồng giá trao đổi?

Hiện tại thật sự rất hận, vì cái gì Lâm lão sư là ở bên nam nhân kia, mà không phải bên.... Ta???

Tò mò, thật sự tò mò quái... Tô Kỳ , ngươi không phải đem nàng trở thành thân nhân sao? Hiện tại nàng có bạn trai chiếu cố ngươi không phải là cảm thấy cao hứng sao? Chẳng lẽ, ta???

Sinh khí đánh vào mặt bàn một quyền, máu theo theo khe giữa ngón tay chảy ra, dù có thế nào đi nữa, cũng không thể đau bằng lòng ta.

Một đêm, thức trắng

Sponsored content


Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết